Hậu thiên kiếm ý, kiếm minh một dặm; Tiên thiên kiếm ý, kiếm minh mười dặm.

Khi mọi người hoàn tất việc thu hồi kiếm, không khí liền trở lại yên tĩnh, tất cả đều xác thực chứng kiến rằng đây chính là Tiên thiên kiếm ý không thể nghi ngờ.

“Mẹ trứng, ta thực sự muốn điên lên rồi, sao Từ Tiểu Thụ có thể lĩnh ngộ Tiên thiên kiếm ý?!”

“Điều này sao có thể! Ta không tin!”

“Gia hỏa này sao mà luôn khiến người ta kinh ngạc như vậy?”

Người xem không kềm chế được cơn kích động, có kẻ thậm chí nhảy lên ghế ngồi, nhưng rất nhanh đã bị những người phía sau đập xuống. 

“Ta mẹ nó không phải đang nằm mơ chứ?” Ai đó đập xuống mặt bàn, khiến cho bản thân mình cũng cảm thấy nức nở.

“Trăm năm khó gặp một lần Tiên thiên kiếm ý! Một năm trước Tô Thiển Thiển một lần, giờ đây Từ Tiểu Thụ lại thêm một lần sao?”

“Đây có thật không? Ta cảm thấy sắp điên mất…”

“Điên rồi! Thật điên rồi!”

Trong sân, cuộc chiến bị cắt ngang bởi kiếm ý, nhưng vẫn cần phải tiếp tục.

Mạc Mạt không có khả năng ngăn cản Từ Tiểu Thụ tiến giai, rất hiển nhiên, nếu như nàng có năng lực, Tiếu Thất Tu cũng sẽ không để cho nàng thực hiện.

Một cái ngoại viện quán quân và một cái Tiên thiên kiếm tu, rốt cuộc cái nào nhẹ cái nào nặng vẫn rất rõ ràng.

Kiếm ý trên người Từ Tiểu Thụ giảm bớt, nhưng hai người vẫn như cũ không nhúc nhích.

Mạc Mạt cảm thấy kỳ quái, hắn bất động phải chăng đang chờ Từ Tiểu Thụ hoàn tất? Nhưng Từ Tiểu Thụ lại vẫn không nhúc nhích, hắn đang làm gì vậy?

“Ngốc cười?” Mạc Mạt nhìn hắn vẫn duy trì động tác vương kiếm, một vẻ ngốc nghếch giống như kẻ ngu.

Từ Tiểu Thụ thực mừng như điên.

Hắn không ngờ rằng trùng thiên kiếm ý lại có thể xuyên phá kết giới như vậy, một lần thu hoạch này quả thật là vô giá!

“Nhận hoài nghi, bị động giá trị, +674.”

“Nhận hoài nghi, bị động giá trị, +1876.”

“Nhận kính nể, bị động giá trị, +1940.”

“Nhận kính nể, bị động giá trị, +1120.”

...

Mỗi một con số này đều khắc sâu minh chứng cho hành trình từ hoài nghi đến chấn kinh, rồi không thể không sinh lòng kính phục của người xem.

Chỉ một lần đột phá, giá trị tăng lên gần như cả vạn!

Một ngàn bị động giá trị đổi lấy cả vạn, lại còn bổ sung một lượng lớn tri thức kiếm đạo, một chữ, đáng giá!

Từ Tiểu Thụ hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, lao vào đào sâu mà không hề ngừng lại, mặc dù biên độ ngày càng thu hẹp…

Ân?

Sao dường như mọi thứ lại biến thành hoài nghi?

Hắn bỗng dưng tỉnh lại, quay đầu nhìn thấy tất cả mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc.

“Ngươi có thể không?” Mạc Mạt hỏi.

Từ Tiểu Thụ nhất thời im lặng, đây là... mọi người đều đang đợi ta thăng cấp xong mới hồi hồn sao?

Mẹ trứng, ra đại khứu!

May mà Mạc Mạt là người tốt, không có đánh lén mình.

Ân, mặc dù cũng có khả năng bị mình tin tức cột phát hiện…

“Có thể, tiếp tục đi!” Từ Tiểu Thụ hít sâu một hơi.

Mạc Mạt vừa mới muốn hành động, ánh kiếm trong mắt Từ Tiểu Thụ chợt lóe lên.

“Bạch Vân Du Du bốn: Bạt Kiếm Thức!”

Trước kia rút kiếm, hắn còn cần phải tới gần đến một tấc. Hiện tại khi đã bước vào Tiên thiên, kiểm soát đối với kiếm ý đã nâng lên nhiều cấp độ, tốc độ rút kiếm của Từ Tiểu Thụ tuyệt đối nhanh đến mức mắt thường không thể phân biệt.

Cát bụi bay lên, khi mọi người nhìn thấy kiếm quang, đã đến ngay trước mặt Mạc Mạt!

“Kho!”

Từ Tiểu Thụ nheo mắt, lại là một âm thanh này.

Rõ ràng đã là Tiên thiên kiếm ý được áp súc thành ánh kiếm, mà Mạc Mạt vẫn tay không đón lấy!

Đáng mừng là, lúc này mặc dù nàng dùng hai tay tiếp lấy kiếm quang, nhưng nhìn rất gian nan, thân thể bị sức mạnh kiếm thế ép đến lùi lại.

Nhưng mượn vào áp lực, nàng mạnh mẽ đã làm mờ đi luồng ánh kiếm trắng.

“Phép này Phong Ấn thuật thật sự là như hack vậy!” Từ Tiểu Thụ thán phục.

Nhưng hắn sao có thể để Mạc Mạt có đủ sức hoàn thủ?

Bạt Kiếm Thức!

Lật trở lại là một đạo kiếm quang trắng xóa, trong tiếng kinh hô của mọi người chém về phía Mạc Mạt!

Hai tay nàng bị kiềm chế, lúc này làm sao có thể đủ sức tiếp được đạo thứ hai?

Từ Tiểu Thụ thấy ánh sáng thắng lợi rạng rỡ, nhưng vì để phòng ngừa vạn nhất, hắn lại lần nữa đem “Tàng Khổ” đâm vào vỏ kiếm.

“Cái này Từ Tiểu Thụ thật sự là điên rồi, còn không thu tay lại?!”

Từ Tiểu Thụ cũng không bận tâm đến suy nghĩ của người xem, một kiếm qua đi, lại là một kiếm.

“Xoẹt ~”

Một tiếng vang thanh thúy, kiếm bị rút ra, kiếm quang đã ẩn.

Từ Tiểu Thụ mặt mày tối sầm, hắn thăm dò khí hải, nhận thấy linh lực đã bị rút cạn.

“Mẹ trứng!” Hắn tức giận gầm lên!

Một bên khác...

Mạc Mạt đã bị đẩy lên bờ lôi đài bởi tia kiếm quang thứ nhất, thấy tia kiếm quang thứ hai sắp chém xuống đầu mình, nàng bỗng nhiên há mồm, mãnh liệt hít vào.

“Xùy!”

Tia kiếm quang thứ hai bị nuốt mất!

“Kho!”

Tia kiếm quang thứ nhất cũng bị đánh tan!

Người xem đều kinh hãi đứng dậy, Từ Tiểu Thụ càng là giật mình kêu lên, vừa lúc tiến tới bị đánh bạt, liền quay đầu chạy trốn.

Xxx!

Đó là cái quái vật!

Gia hỏa này thậm chí không phải Tiên thiên nhục thân, lại có thể nuốt vào trong mình kiếm ý?!?

Nàng sao có thể làm được mà không bị chém thành hai nửa?

Mạc Mạt sắc mặt có vẻ thống khổ, rõ ràng ép buộc phong bế một chiêu này, nàng đã bỏ ra rất nhiều sức lực.

Từ Tiểu Thụ nhanh chóng lùi lại, hiển nhiên cũng đã nghĩ đến điểm này.

Hắn một lần nữa lao lên.

Người xem: “???”

“Từ Tiểu Thụ có tâm lý cũng quá phong phú, hắn đến cùng là muốn xông tới chỗ nào, hay không muốn xông?”

“Phốc ha ha ha, ta biểu thị có thể lý giải…”

“Đổi lại là ta, nhìn thấy Tiên thiên kiếm ý của mình bị nuốt, đoán chừng sợ đến mức trực tiếp nhảy xuống lôi đài.”

Từ Tiểu Thụ tức giận quay người, nhưng đã quá muộn.

Mạc Mạt đã từ cơn đau khổ hồi phục, tạm thời không đi chú ý đến việc bị nuốt vào kiếm quang, lập tức mạnh mẽ niệm ấn quyết.

Từ Tiểu Thụ nhìn mí mắt của nàng co giật, nhớ tới lần trước, hắn chính là bị Triều Thanh Đằng dùng “Đại Hàn Vô Khí” bắn thành tổ ong.

Hiện tại...

Từ Tiểu Thụ ra sức như sấm đánh, nắm đấm oanh ra, khoảng cách chỉ còn một tấc!

Mạc Mạt nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc, mãnh liệt ngửa ra sau, kéo ra khoảng cách một đoạn ngắn, rồi sau đó chắp hai tay trước ngực.

“Phong Luyện Thiên Địa!”

Chỉ cách một chút, sinh tử tương đương, Từ Tiểu Thụ biết mình đã bỏ lỡ cơ hội tốt.

Quả nhiên...

“Ầm ầm!”

Hư không nứt vỡ, trên dưới tứ phương rạn nứt một đạo miệng lớn đen kịt, từ đó lớn tiếng chói tai, trói buộc Từ Tiểu Thụ bốn chi.

Bành!

Xiềng xích mạnh mẽ kéo ra ngoài, trong nháy mắt khiến hắn cảm giác như sắp nổ tung.

Nếu không phải nhờ Tiên thiên nhục thân cứng cáp, Từ Tiểu Thụ có thể sẽ bị biến thành bốn khối!

Thân thể rạn nứt, máu không ngừng chảy...

Từ Tiểu Thụ hoảng hồn, hắn nhìn xung quanh, phát hiện mình đang bị niệm thuật giam cầm giữa hư không, hình thành chữ “Đại”, hiển nhiên chính là một cái nhân hình bia ngắm.

Đây là yêu thuật gì?

Từ Tiểu Thụ suýt nữa khóc, Tiên thiên linh kỹ lại mạnh mẽ đến như vậy?

Quá kinh khủng rồi!

Tiếu Thất Tu cũng nhíu mày, một chiêu này linh kỹ, ngay cả hắn cũng chưa từng thấy qua, tuyệt đối không phải là Linh Tàng Các có.

Chỉ sợ đây là cơ duyên của Mạc Mạt.

Thính phòng Trương Tân Hùng sắc mặt nghiêm nghị, chiêu này “Phong Luyện Thiên Địa”, quả thực làm hắn hoảng sợ, “Chiêu này linh kỹ, nói ít cũng phải là cấp bậc tông sư…”

“Mạc Mạt, rốt cuộc có lai lịch gì?”

Lưu Chấn chấn động, cấp bậc tông sư?!

Chiêu này linh kỹ, ngay cả nội viện cũng hiếm thấy!

Tại đây, Từ Tiểu Thụ đang gắng sức giãy dụa, toàn thân “Sắc bén chi quang” phát ra, nhưng không thể nào chém đứt được xiềng xích.

“Lạnh quá...”

“Cái này không khoa học, làm sao lại có thể để Tiên thiên cấp bậc ‘Sắc bén chi quang’ không chém đứt được?” 

Từ Tiểu Thụ bị khóa giữa không trung, cảm giác lạnh lẽo, lạnh quá...

Mạc Mạt lại bắt đầu thực hiện ấn quyết...

Không cần a!

Sao lại có cảm giác như bị mắc tiểu lên vậy...

Cứu mạng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play