Tịch Xung và Du Dương ngồi trên ghế sofa, mặc cho Hạng Duy Đông chỉ thẳng vào trán mắng mỏ, trách móc hai đứa đầu óc hồ đồ, tự ý quyết định chuyện lớn như vậy mà dám giấu anh ta.
Anh ta chưa bao giờ nổi trận lôi đình như thế, nhưng nếu bóc tách cơn giận dữ này ra sẽ thấy, tất cả sự tức giận và khiển trách đều chỉ là vỏ bọc che giấu nỗi xót xa.
Hai đứa nhỏ trước mặt anh ta đứa nào đứa nấy đều gầy rộc đi, rõ ràng lúc rời bãi phế liệu mùa đông năm ngoái còn trắng trẻo mũm mĩm, Du Dương còn có má phính phính nữa, vậy mà giờ trông như vừa trải qua nạn đói vậy. Không phải nói đến Bắc Kinh để sống tốt hơn sao? Tốt kiểu này đấy à?
Hạng Duy Đông nghiến răng ken két, hít một hơi thật sâu, quyết định không nói nhảm với hai đứa nữa.
Anh ta cầm điện thoại ra sân gọi điện, nói với thương nhân muốn mua cổ phần rằng anh ta cũng bán, giá cả giống như Tịch Xung.
Cúp máy, anh ta lại gọi cho một người bạn cũ, nhờ người đó hỏi thăm xem có ai muốn mua bãi phế liệu không.
Chưa kịp nói xong, điện thoại đột nhiên bị người ta giật mất, quay đầu lại thì thấy là Tịch Xung.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT