Trong taxi, Du Dương cuộn tròn người lại trên ghế sau. Dù đã nín khóc nhưng mắt cậu vẫn đỏ hoe, chóp mũi ửng hồng, trên cằm còn vương lại vài vệt nước mắt chưa khô. Cậu nắm chặt tay Tịch Xung đặt bên cạnh, tựa vào ghế, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc đầu, bác tài xế còn hào hứng bắt chuyện, hỏi han xem hai người có phải là anh em ruột đang trên đường đi học đại học xa nhà không, khen cả hai đều giỏi giang khi cùng đỗ đại học, rồi hỏi họ thi vào trường nào.
Nhưng thấy không khí có vẻ trầm lắng, bác tài cũng dần im bặt, bật radio lên. Đài địa phương đang phát một bài hát, bác vừa ngân nga theo giai điệu vừa nhấn ga, chiếc xe lao nhanh về phía trước.
Đến sân bay, Du Dương mới dần lấy lại tinh thần. Sau khi qua cổng an ninh, cậu cứ bám dính lấy Tịch Xung. Đây là lần đầu tiên cậu đi máy bay, nhưng chẳng hề có chút tò mò hay phấn khích nào, chỉ ngoan ngoãn ngồi yên, tay cầm hai tấm vé máy bay.
Tịch Xung quay sang hỏi: "Uống nước không?"
Du Dương lắc đầu, khịt mũi, lẩm bẩm: "Anh nói xem, anh Đông  một mình như thế, nhỡ có ngày xảy ra chuyện gì ở bãi phế liệu mà không ai biết thì sao?"
Tịch Xung bất đắc dĩ: "Em không thể nào nghĩ tốt cho anh ấy được à?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play