"Nước Pháp rất đẹp." Thời Tiểu Niệm trò chuyện nói.
"Có vẻ như em có chút mất tập trung." Cung Úc nhìn vào ánh mắt của Thời Tiểu Niệm nói, "Có chuyện gì sao?" Nghe vậy, Cung Âu nhấc chân lên đi về phía chiếc ghế sô pha bên cạnh Cung Úc đạp một cước, không vui trừng mắt nhìn hắn, "Quan tâm đến người phụ nữ của tôi làm gì, cô ấy mất tập trung là do đang nghĩ đến tôi." "…" "…" Cung Úc và Thời Tiểu Niệm đều cạn lời, Cung Âu thấy họ không nói gì nữa, lại bắt đầu cùng Cung Úc nói về một số chuyện khác.
Thời Tiểu Niệm ngồi yên ở đó, hai tay nâng cốc, lẳng lặng mà nhìn kỹ hai người bọn họ, cách nhau mười mấy năm, hai anh em lại một lần nữa gặp nhau, không có đề tài gì gượng gạo, ngay cả Cung Âu cũng nói nhiều hơn so với bình thường một chút.
Nhưng nhìn hai người bọn họ, Thời Tiểu Niệm lại nhớ tới cái thư phòng lạnh lẽo kia, cùng với La Kỳ đang mang theo nỗi ám ảnh.
Bọn họ trò chuyện với nhau thật vui vẻ, vẫn còn không biết cha của bọn họ đã qua đời bốn năm, nằm ở trong cái quan tài lạnh lẽo kia bốn năm.
"Anh chuẩn bị ở bên đó mở một trang trại, nuôi nhiều động vật một chút, sau này khi các em đến chúng ta còn có thể cùng nhau đi săn." "Dù sao anh cũng bại dưới tay tôi thôi." "Lần này là do anh bị thương mà thôi, chờ đến khi thể lực của anh hồi phục, em chưa chắc đã là đối thủ của anh." Cung Úc nói xong liền nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, thấy cô vẫn mang cái vẻ thất thần, lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Cung Âu thấy thế lại đạp một cước lên trên ghế sô pha của hắn, "Còn nhìn, có gì đáng nhìn mà nhìn, anh có tin tôi móc hai tròng mắt của anh ra không?" "Tin, có chuyện gì mà em không làm được?" Cung Úc cười nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT