Lão thái thái trong lòng khẽ động, "Sai người đi rót nước đi, ta đang khát!"
Trương Vân Tích rót một chén nước, đương nhiên là nước có pha linh tuyền, lão thái thái uống một hơi cạn sạch, rất nhanh, cảm giác đau đớn ở mắt cá chân biến mất, bà thầm vui mừng trong lòng!
"Vân Tích à, nãi nãi thấy đỡ hơn nhiều rồi, cháu quả nhiên là người có phúc! Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm!"
Lữ Quốc Diễm không hiểu vì sao mẹ mình lại thiên vị đứa con riêng này, xác nhận bà thật sự không còn đau, mới yên tâm!
Cả nhà ngồi vào bàn ăn, Vương thiến thiến ngồi cạnh Minh Nguyệt, thấy nàng ta chẳng hề để tâm, chỉ lo ăn!
Tức giận nói: "Biểu tỷ! Sao tỷ còn có tâm trạng ăn cơm vậy, tỷ không thấy con nhỏ ti tiện kia, vừa tới đã lừa bà ngoại thiên vị! Làm hại bà ngoại bị thương mà còn không trách tội nó!"
Ngô Mộng Trúc ở bên cạnh cười nói: "Vân Tích tướng mạo rất có phúc, chén nước này chỉ vừa mới uống, lão thái thái liền hết đau, thảo nào đại ca nói nó là phúc tinh!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play