Vừa rời khỏi người quen mới có mấy phút, cảm xúc của Ngu An đã tụt dốc thấy rõ. Cậu đứng bơ vơ trước cổng trường, cái miệng nhỏ phúng phính mím chặt, tay thì nghịch cái xúc tu của Clorde không chịu yên.
Đây là thói quen khi cậu cảm thấy lo lắng bất an, tay phải có gì đó để cầm nghịch thì mới yên tâm nổi.
Clorde lười biếng hé mắt nhìn bé con một cái, nhìn bàn tay nhỏ của bé đang vặn tới xoắn lui xúc tu mình như dây thừng, trong lòng không biết nên cười hay nên khóc. 
Một vị thần đã sống hàng ngàn năm, lần đầu tiên gặp có người dám lấy xúc tu mình ra nghịch như đồ chơi vậy đó. Còn đem xúc tu biến thành dây nhảy, xoắn như tóc tết kiểu Pháp, chỉ có Ngu An mới dám làm mấy chuyện “trên trời” như vậy. Nếu là ai khác, thần đã sớm quăng cho một xúc tu, đánh cho chừa cái thói không biết trời cao đất dày.
Nhìn khuôn mặt nhỏ buồn bực như bánh bao bị hấp chín quá lửa của Ngu An, Clorde do dự một chút, bèn nhét luôn mấy cái xúc tu còn lại vào tay bé, giọng điệu cố gắng dịu lại để an ủi:
【 Bé con buồn làm chi? Bọn họ chỉ học khác lớp thôi mà, có phải bay màu đâu. Lúc nào nhớ thì có thể đi tìm. 】
Dù có trốn học đi tìm cũng chẳng sao.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play