Ngu An hét lên một tiếng chói tai làm cả nhà nháo nhào. Dưới lầu, Ôn Tuần và Lận Hoài Trần lập tức phóng lên, sắc mặt cả hai vô cùng căng thẳng. Lận Hoài Trần không nói không rằng, một cước đá văng cửa phòng, nhanh chóng bế bổng bé con lên, kiểm tra từ đầu đến chân, giọng lo lắng hỏi dồn:
"Làm sao vậy? Nơi nào bị thương"
Ngu An chớp chớp đôi mắt long lanh ngấn nước, uất ức chỉ vào "tên trộm" đang co ro một góc, kéo kéo tay áo Lận Hoài Trần, giọng tức giận hiếm thấy:
"Anh ta lấy đồ của con, lấy mất sáng lấp lánh của con. Đó là của con…"
Từ trước đến nay, Ngu An luôn là một bé con ngoan ngoãn, ai chọc ghẹo cũng chỉ cười hì hì, thế mà bây giờ lại tức giận đến vậy, quả thật là lần đầu tiên thấy.
Lận Hoài Trần vỗ lưng Ngu An, dỗ dành:
"Được rồi, được rồi, bảo bối đừng lo. Ba ba sẽ lấy lại cho con, không cần giận đâu nha."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play