Một con chó lông vàng đánh cho mấy vị lão tổ của Khương gia mũi bầm mặt mày sưng vù, còn đập nát cả phi thuyền.
Chó vàng bay lơ lửng trên không trung, quát lớn: “Cút!”
Nói xong liền biến mất không thấy tăm hơi.
Đứng từ xa nhìn lại, Mục Trần cảm thấy ấm áp trong lòng. Kiếp này, hắn cảm thấy mình sống thật hạnh phúc, có sư thúc quan tâm như vậy.
Mấy vị lão tổ của Khương gia nằm bẹp trên đất, mũi bầm mặt mày sưng vù, ai nấy đều u oán nhìn Khương Song Khánh.
Rõ ràng chỉ cần bình an vô sự đón Khương Dao trở về là được, tại sao lúc sắp đi còn phải dùng khí thế uy hiếp người ta? Giờ thì hay rồi, người ta có đại năng chống lưng, hơn nữa người đến chỉ là sư thúc, sư phụ còn chưa ra tay, quan trọng nhất là, người ta rất bênh vực người nhà!
Khương Song Khánh nằm bẹp trên đất, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên bầu trời.
Giờ phút này, trong đầu hắn chỉ có một câu nói: “Ta thật sự là đồ ngu ngốc!”
Rõ ràng chỉ cần bình an vô sự đón Khương Dao đi là được rồi, tại sao còn muốn ra oai phủ đầu người ta chứ?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play