Giờ phút này, Trần Tiến Hân hối hận vô cùng. Hắn hối hận vì sao lại đi trêu chọc Diệp Khả Nhi? Có lẽ, nếu như lúc đó hắn khách khí với nàng một chút, thì mọi chuyện đã không đến mức này.
Nghĩ đến đây, Trần Tiến Hân lại quay đầu nhìn về phía Bành Vận Phong đang đứng im lặng. Lời nói của Giang Tuyền năm xưa như vang vọng bên tai hắn: “Chớ nên qua cầu rút ván, nếu không, ngươi sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.”
Trần Tiến Hân cười thảm một tiếng, có lẽ tất cả mọi chuyện đều đã nằm trong dự liệu của người ta, chỉ là hắn tự cho mình là đúng, tự cao tự đại mà thôi.
Kể từ khi lên ngôi hoàng đế, Trần Tiến Hân bắt đầu tự mãn. Hắn luôn cho mình là chân long thiên tử, được trời cao công nhận, cho nên cảm thấy tất cả mọi thứ đều phải thần phục dưới chân mình.
Bây giờ nghĩ lại, thật nực cười. Người ta thậm chí còn không thèm chơi đùa với hắn, vậy mà hắn lại vui vẻ đắc ý, sau đó quay lại khinh thường người ta.
Nhưng bây giờ tỉnh ngộ thì đã muộn mất rồi.
“Hoàng thượng, người này chính là đồ đệ của Giang Tuyền!” Giải Cúc đột nhiên ghé sát vào Trần Tiến Hân, nói nhỏ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT