Chẳng qua như vậy cũng tốt. Có ở lại cái đạo cung vứt đi này cũng chẳng thể nhìn thấy còn đường phía trước. Hắn vẫn luôn có chút lấn cấn, không hạ quyết tâm được. bây giờ thì hay rồi, không còn chút dây mơ rễ má nào, có thể dứt khoát rời đi rồi.
Trương Vinh Phương xoay người, đứng ở ngưỡng cửa, lần cuối cùng khom người thi lễ.
"Đệ tử tuân mệnh."
Thi lễ xong, hắn xoay người nhanh chóng rời đi. Không lâu sau, bóng dáng Trương Vinh Phương đã biến mất trong màn đêm.
"Sư phụ! Lúc trước đệ tử đã nói rồi, lần hạ độc kia và cả lần này nữa, tất cả đều là nhờ vào Vinh Phương sư đệ. Nếu không thì tiểu Anh sư muội đã xảy ra chuyện rồi. Ngài đuổi hắn đi thế này không phải là đã thoả mãn cái tâm hại người của những kẻ kia hay sao! Sau này nếu xảy ra chuyện, ngài sẽ hối hận!” Triệu Đại Thông tức đến khó thở.
“Được rồi, tất cả giải tán đi.” Tiêu Dung không trả lời. Lão ta lướt qua Triệu Đại Thông đang thở hổn hển vì tức giận, ánh mắt rơi thẳng lên người Tiêu Đằng.
"Sau này sẽ để Tiêu Đằng chăm sóc Tiểu Anh đi. Đại Thông, ngươi cứ tỉnh táo lại trước đi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT