“Chỉ là…”
Nụ cười trên gương mặt ôn hòa của Nhạc Đức Văn hơi ngừng lại, một tia lạnh lẽo chợt thoáng qua đôi mắt nhỏ.
“Chỉ trong một số tình huống cần Chu Liệt tướng phải tự mình phán đoán, kính xin lưu tâm nhiều hơn.”
Lão ngay lập tức khôi phục lại nụ cười ôn hòa của mình.
“Dù sao thì thời buổi này, tìm được một người truyền nhân y bát phù hợp, ưng ý không phải là điều dễ dàng, mà ta đã phải mất hai mươi năm mới tìm được.”
“Ý của Nhạc chưởng giáo, tại hạ đã hiểu.” Đồng tử của Chu Diễm hơi co lại, khi bị ánh mắt đó quét qua, hắn ta lờ mờ cảm thấy làn da trên toàn thân co rút như kim châm.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt~” Nhạc Đức Văn cười nói: “Nói đến đây, ta tin tiểu tử nhà ta sẽ không dính líu đến bất cứ chuyện gì. Dù sao thì hắn vẫn còn trẻ, còn nhỏ lắm. Trẻ con mà, có đôi lúc không hiểu chuyện là chuyện rất bình thường. Nhưng nếu nói hắn có thể làm những chuyện lớn, gây ra họa lớn, vậy cũng là oan uổng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT