Tất nhiên, võ cấp không phải dễ dàng như vậy.
Tố chất có thể trên cửu phẩm, nhưng còn phụ thuộc vào ngộ tính ra sao nữa.
Rất nhiều cao thủ bị mắc kẹt ở cấp độ lục phẩm không thể lên nổi, bởi vì không có đủ ngộ tính. Hoặc võ công không phù hợp với tố chất của bản thân.
Đây cũng là lý do rất nhiều cao thủ trao đổi con cái của chính mình sang môn phái khác làm môn hạ.
Giống như có người trời sinh da dày, phản ứng chậm, nếu để hắn ta kế thừa võ công nhạy bén của gia tộc, vậy thì không phải tự tìm khó chịu sao?
“Thế nên Tôn Triều Nguyệt tỷ tỷ còn bá đạo hơn Lâm Kỳ Tiêu lúc trước ở toàn bộ thành Đàn Dương. Lâm Kỳ Tiêu tỷ tỷ chẳng qua chỉ là bắt nạt tầng lớp bình thường trở xuống. Mà người này, cho dù toàn bộ Đàm Dương trước mặt nàng, hơn 90% người đều là tầng lớp thấp hơn.”
Lý Hoắc Vân bất lực nói.
“Nói ra thật xấu hổ, bổn công tử này khi còn nhỏ thường xuyên bị vị này bắt nạt đánh đập. Bây giờ, nhìn thấy nàng từ xa đi tới đây, trong lòng không hiểu sao lại có bóng ma.”
“Cứ nhằm vào đánh thế thôi à?” Trương Vinh Phương không nói nên lời.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play