“Trong khoảng thời gian ta ẩn cư tại thành dưới lòng đất này, ta kéo ra tất cả linh tuyến trong cơ thể. Bây giờ ta đã là người thường triệt triệt để để. Không, có lẽ người tập võ phổ thông còn tốt hơn thể chất hiện tại của ta một ít. Bởi vì hút ra linh tuyến có thương tổn cực lớn đối với thân thể.”
“Máy phân linh sao?” Trương Vinh Phương hiểu rõ, thở dài: “Sư phụ vì sao ngươi không tìm đến ta?”
“Nói nhảm, rốt cuộc ta là sư phụ hay ngươi là sư phụ? Ta đi ra ngoài là quyết định của chính bản thân, chết thì đã chết phế thì phế đi, vì sao phải liên lụy đến người khác?” Nguyệt Thần đương nhiên nói.
“Cho dù ta nghèo túng, nhưng chỉ là kém ở chỗ thời vận nhất thời không đủ. Nếu lúc đó đi, cũng là do bản thân chuẩn bị không đủ, không hơn.”
Ánh mắt ông ta bình tĩnh, hiển nhiên sự kiêu ngạo sâu trong nội tâm đã quyết định, cho dù ông ta biết đồ đệ sống rất tốt cũng không có khả năng chạy tới xin giúp đỡ.
Trương Vinh Phương im lặng không nói gì.
Ngẫm lại thật ra thì cũng đúng là như vậy, Nguyệt Thần kinh tài tuyệt diễm cỡ nào chứ. Mưu hoa mấy trăm năm, bố cục cắn nuốt Linh Phi Thiên, một khi đắc đạo, vô địch thiên hạ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT