“Vậy nên cứ cách một khoảng thời gian thì chúng ta cần phải khiến bọn chúng biết được thứ gì gọi là kính sợ. Ta nhớ kỹ một câu nói cổ xưa rằng tiểu nhân sợ quyền uy nhưng lại chẳng mảy may nhớ đến ơn đức, chính là thế này.”
“Có lý. Thần yêu người phàm trên trần thế, nhưng vẫn phải giữ cho chúng không thể vượt qua giới hạn. Mỗi khi ta rơi vào tình thế khó xử như thế, thì ý nghĩa vai trò Thần Phụ của ta lại xuất hiện.”
Bóng người khẽ quay đầu nhìn theo phương hướng trung tâm nhất trong thành.
Lúc bấy giờ, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt của hắn, làm lộ rõ gương mặt có sắc thái tiêu chuẩn.
Bộ râu đen dày phía trên môi kéo dài sang hai bên, thẳng xuống tới cằm.
Mặt của hắn vuông và to, lông mày vô cùng đen nhánh, trên má có nhiều đốm đỏ nhàn nhạt, làn da thô ráp như thể khối đá chưa được mài nhẵn kỹ lưỡng, mang lại cảm giác cộm như hạt, lồi lõm và dày dặn khác thường.
“Đi thôi. Đi giải quyết những gì Nhạc Đức Văn để lại nào.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play