“Hơn nữa, chuyển đạo tịch, sắp xếp cho hắn giữ chức cũng đã là chỗ tốt quá lớn rồi, với một chút công lao này của hắn thì coi là chuyện gì?”

Khai Sơn đạo nhân có thể ngồi yên ổn ở Tuần Chiếu phòng như vậy, trong đạo cung ai có thể chọc, ai không thể chọc, tất nhiên hắn ta biết rất rõ.

*

*

*

Trương Vinh Phương chậm rãi đi lại bên trong Minh Kính Cung.

Cả đạo cung vây quanh ba tòa Thần Điện, xây dựng một kiến trúc nối liền nhau, phòng đệ tử ở trong đó.

Hắn đi dạo một đường, một đường đang nghĩ nên kiếm tiền như thế nào.

Lúc trước Hạ Dung Dung dẫn hắn đi ra ngoài dạo vài vòng, quả thật thấy không ít lôi đài tỷ võ.

Dám đi tới thành tựu cũng không tầm thường.

Nếu như hắn không ẩn giấu thực lực, ngược lại đi tới có thể khoa tay múa chân. Nhưng cứ như vậy thì hắn quá thu hút sự chú ý rồi.

Thế nên, tìm biện pháp kiếm tiền bí mật hơn là việc cấp bách bây giờ của hắn.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng không có biện pháp gì.

'Xem ra vẫn nên nhanh chóng tích góp từng tí một công lao, đi ra ngoài làm viên chức tạm giữ chức tới. Hắn đã sớm hỏi thăm được, viên chức thấp nhất cấp một, bổng lộc một tháng ít nhất cũng năm mươi lượng. Mua thuốc tăng điểm thuộc tính rồi tích góp từng tí một tốc độ, cũng có thể dùng.'

“Tiền tiền tiền... Ai...” Trương Vinh Phương than thở trong lòng, không có tiền, điểm thuộc tính chỉ có thể trở lại tốc độ hai tháng một chút lúc trước.

Quá chậm quá chậm.

Trong lòng phiền não.

Bỗng nhiên phía trước khúc quanh, Hạ Dung Dung đột ngột đi ra, cười cười ngoắc ngoắc tay với hắn.

Trương Vinh Phương đến gần, ôm quyền nói.

“Gặp qua Hạ sư tỷ.”

“Trương Ảnh sư đệ, thấy ngươi phiền muộn như vậy, thế mà lo lắng vì tiền bạc?” Hạ Dung Dung cười hỏi.

“Đúng vậy, quả thật không biết tìm con đường gì để kiếm tiền này.” Trương Vinh Phương gật đầu, cũng không che giấu.

Hạ Dung Dung hiểu được.

Võ tu như bọn họ, muốn trụ ở Đàm Dương, mà dựa vào chính mình thì quá khó khăn.

“Sư đệ cần gì lo lắng, cái gọi là xe tới trước núi tất có đường, hôm nay vừa lúc có một Du viên tụ hội, không bằng cùng đi dạo một chút? Nói không chừng có thể biết nhiều bạn hơn, cũng có thể có thêm con đường.”

“Du viên tụ hội?” Lần đầu tiên Trương Vinh Phương nghe nói cái tên này.

“Thật ra thì chính là không ít khuê nữ tiểu thư phú gia trong thành muốn quen biết nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi các môn các phái một chút.” Hạ Dung Dung hạ giọng thần bí nói.

“Sư đệ ngươi suy nghĩ một chút, nếu như vừa có thể ôm mỹ nhân về, vừa có thể giải quyết vấn đề tiền tài, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên?”

“...” Trương Vinh Phương không phản bác được, trong nháy mắt ý thức được tụ hội này là thứ gì rồi.

Trương Vinh Phương đột nhiên hiểu được, lúc ban đầu khi quen biết Hạ Dung Dung, thần sắc kỳ quái trong mắt đối phương rốt cuộc là gì.

Đó căn bản là ánh mắt mua rau chọn thịt trong chợ bán đồ ăn.

Cảm giác gia hỏa này đang coi hắn như đĩa thức ăn?

“Đa tạ ý tốt của sư tỷ, chỉ là ta không ưa thích giao thiệp với người khác, vẫn là nên thôi đi vậy.” Trương Vinh Phương từ chối khéo.

Hắn vẫn chưa đến mức phải bán thịt kiếm tiền.

“Sư đệ, ngươi đây là hẹp hòi rồi.” Hạ Dung Dung lại than một tiếng “Ngươi cho rằng đây là ra mắt lôi kéo quan hệ sao? Kỳ thực ngươi hiểu lầm rồi. Chúng ta là đang giúp các tiểu thư giải tỏa nỗi buồn khổ trong khuê phòng mà thôi.’

Trương Vinh Phương không cho là đúng, phất phất tay, không phí lời thêm nữa. Quay người rời đi.

“Ài, đừng đi mà.” Hạ Dung Dung liến thoắng muốn tiến lên phía trước khuyên ngăn, lần này nàng còn cho Trương Vinh Phương thấy trước bức họa, trong đó có đại tiểu thư ngàn cân Hoàn Nhan Lộ của Hoàn Nhan gia sớm đã nhìn chằm chằm vào vị này,

Nếu không thể lôi kéo được người này, phí giới thiệu lần này của nàng có lẽ sẽ không thể lấy được.

Thật ra nàng cũng không muốn làm nghề này.

Nhưng mà đâu còn cách nào nữa đâu, ai bảo những đại tiểu thư này người nào người lấy mệnh phú quý, dinh dưỡng quá nhiều, dẫn đến mỗi người đều là tư thái đẫy đà, cân nặng kinh người.

Tuy nhiên nếu làm nghề này, số lần nhiều rồi, sẽ dẫn đến phòng đệ tử bên cạnh chính mình đều không có ai dám ở lại, nhưng mọi chuyện đều có được có mất, ít nhất tài nguyên tiền bạc bây giờ của nàng nhiều không biết là bao nhiêu.

Hạ Dung Dung đi theo Trương Vinh Phương suốt đường đi, không ngừng thuyết phục, nhưng dù sao người đối phương cũng chỉ là nước đổ lá khoai, nhất định không đồng ý.

Cuối cùng, khi vừa bước vào phòng, đã đóng cửa lại không thấy nữa.

Trong sự bất lực, nàng chỉ phải quay ra khỏi Minh Kính Cung.

Trong một ngôi nhà ngói màu vàng gần đó, trong một tòa nhà ba tầng, Hạ Dung Dung một lần nữa nhìn thấy một thiếu nữ có làn da trắng và vẻ ngoài 'xinh đẹp'.

Nữ tử cao 1,8 mét, rộng 1,5 mét, mũi và mắt đều bị mỡ bóp chặt, chỉ chừa lại hai cái khe và hai cái lỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play