Những người còn lại trầm mặc chốc lát, cảm nhận rõ ràng bị áp chế càng ngày càng mạnh, vẫn là không tiếng động ẩn vào bóng tối, biến mất không thấy gì nữa.
Chẳng qua chỉ chốc lát, trong sảnh đã chỉ còn lại một mình Nhạc Đức Văn.
Ông giơ tay, lòng bàn tay mở ra, ánh sáng chữ linh màu bạc trong đó chậm rãi lờ mờ.
Cùng lúc đó, áp chế khí thế vô hình xung quanh, cũng chậm rãi lui bước tiêu tán.
“Nhạc sư phụ. Ngài, thật sự muốn đối với Càn Khôn…?” Trong Thiên Bảo cung, Đinh Nhuệ chậm rãi đi ra, mắt lộ vẻ lo lắng.
“Cấm kỵ cái gì chứ!” Nhạc Đức Văn cười ha ha: “Thần phật lăng không, nào có nghiêm trọng như vậy, chỉ là manh mối mà thôi. Huống hồ, ta đã sớm suy nghĩ xong, hôm nay Càn Khôn chỉ là nhất thời không nghĩ ra, chờ hắn hiểu ra khai ngộ rồi, đến giáo Bái Thần, đến lúc đó cấm kỵ thành người một nhà, không phải lại không có ý nghĩa?”
“Ý của ngài là…?” Đinh Nhuệ dường như đã hiểu

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play