“Đây không phải là nơi để nói chuyện. Mời Nhiễm sư thúc qua bên này. Chúng ta vừa dùng bữa vừa tán gẫu trong bữa tiệc.” Trương Vinh Phương bình tĩnh cầm lệnh bài, mở tay ra, mời đối phương đi ra ngoài đạo trường.
Thiềm Ấn quyết của hắn có thể chèo chống tới 100 nhịp thở. Nếu hết thời gian mà không lấy lệnh bài rời đi, sẽ không có cách nào để che giấu các chi tiết trên người hắn.
“Không rảnh thời gian ăn cơm. Nếu bên ngày của ngươi không có việc gì, vậy thì ta sẽ lập tức rời đi. Gần đây vẫn còn nhiều việc quan trọng cần giải quyết.” Nhiễm Hân Duyệt trầm giọng nói.
“Vâng.”
“Không cần nhiều lời nữa, cuối cùng ta lại hỏi ngươi, tại sao ngươi không mang theo lệnh bài?” Ánh mắt Nhiễm Hân Duyệt nhìn chằm chằm Trương Vinh Phương, nhìn chằm chằm từng tia biểu cảm của hắn.
Rõ ràng, lúc này câu trả lời của đối phương có thể quyết định một điều gì đó.
“Chỉ là vì ta tu luyện văn công quá chậm m, ta lo lắng sẽ khiến Nhạc sư phụ thất vọng mỗi lần nhìn thấy lệnh bài, ta luôn cảm thấy mình có lỗi với đạo hiệu mà sư tôn đã tự tay khắc, vì vậy cảm thấy hổ thẹn trong lòng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT