Chu Dịch nói: “Nhân quả giữa Bần đạo và Long Hoàng quá sâu nặng, tốn nhiều công sức như vậy, may mắn mới tìm được huyết tinh. Còn những lão quái vật tự phong ấn còn lại thì hoàn toàn không có tung tích, vật dùng để tự phong ấn có thể là một cục đá hoặc là cành khô, nếu có nhìn thấy ngay trước mắt cũng khó phát hiện ra!”
Nhóc con Linh Sâm nghe xong, nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại mấy vòng, duỗi thẳng tứ chi, không còn ôm hy vọng thành tiên nữa.
“Bần đạo không tìm được, không có nghĩa là trên đời này không có người tìm được.”
Chu Dịch nói: “Mấy lão quái vật của Ma đạo kia, mỗi một người đều giết chóc vô nhân tính, có lẽ không thể ngờ rằng sẽ có một ngày, sẽ bị phàm nhân moi ra từ trong xó xỉnh nào đó, bị coi như là một bí mật chưa được khám phá mà nghiên cứu.”
Nhóc con Linh Sâm nghe không hiểu lắm, chỉ cảm thấy lại có hi vọng thành tiên, lập tức khôi phục lại vẻ hoạt bát.
Chu Dịch không tiếp tục giải thích, thu cần câu nói.
“Bần đạo bế quan đã hơn hai trăm sáu mươi năm, động phủ tùy thân đã thành, đã đến lúc nếm trải hồng trần thế gian.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play