Rầm ”
“ Phi! Còn muốn trốn? Ngươi còn dám trốn lần nữa ta lập tức đánh ch*t ngươi! ”
“ Được rồi! Ngươi mà đánh nữa là thằng nhóc đó chết luôn đó ” Một tên khác khuyên ngăn tên đang tức giận kéo kéo hắn ra ngoài.
Căn phòng ẩm ước rách nát, hai người đàn ông một kéo một chửi vang vọng căn phòng, khiến những đứa trẻ ngồi trong góc không khỏi rùng mình sợ hãi rung rẩy, bọn trẻ nhỏ giọng khóc hút híc nức nở.
Nhưng lại có một cô bé lại khóc to hơn mấy đứa còn lại lao ra, chạy tới dang tay ôm một đứa nhóc đang nằm im trong một góc, cậu thì chỉ nằm im bất động không nhúc nhích.
“ Hức hức ca ca! Huynh mau tỉnh dậy đi huhu… ” giọng của một bé gái 5-6 tuổi yếu ớt khóc lóc, tuy yếu nhưng đủ những người trong căn phòng này điều nghe rõ mòn một.
Trong vòng tay nàng đang ôm một đứa trẻ lớn hơn mình vài tuổi, trên trán y có một vết thương đang chảy máu, nàng vừa lây vừa khóc lóc gọi y là ca ca.
Nhìn nàng và nhìn đứa trẻ trong lòng hai người có vài nét giống nhau, ai nhìn cũng biết hai người là huynh muội ruột.
Cố Thanh Ngọc bị vừa bị tiếng cãi vã vừa bị tiếng khóc nức nở làm ồn mơ màng mở mắt trước mắt cậu xuất hiện một bé gái có khuôn mặt đáng yêu, cô đang mặc bộ đồ kỳ lạ còn ôm mình trong lòng khóc lóc tèm lem liền nghi hoặc.
Con cái nhà ai đây? Nhóc khóc cũng quá đau thương rồi đó…
Cô bé đang ôm Cố Thanh Ngọc tên Cố Nguyệt- cô nhóc lây cậu mãi mà không thấy cậu tỉnh lại chuẩn bị khóc to hơn, sau đó lại thấy cậu tỉnh liền mừng rỡ “ Ca ca Huynh tỉnh rồi! ”
Cố Thanh Ngọc “? Cố Thanh Ngọc khó hiểu nhìn cô bé thầm nghĩ.
Nhóc con à… Nhóc vừa rồi gọi ai là “ Ca Ca ” cơ?
Cố Thanh Ngọc lật bật ngồi dậy cảm nhận đầu tiên của cậu là trên trán cậu đau nhót nhức nhức, cậu giơ tay lên sờ sờ đầu rồi nhìn vào lòng bàn tay, cậu liền sững sờ.
Cậu kinh ngạc phát hiện bàn tay đang giơ lên, lòng bàn tay dính đầy máu của mình rất nhỏ còn trắng nõn mềm mại, giống như tay của một tiểu hài tử vậy.
Cậu cúi đầu nhìn cơ thể của mình, lại kinh ngạc phát hiện vóc người của mình nhỏ đi rất nhiều, nhìn cũng không lớn hơn cô bé trước mặt bao nhiêu.
Lại nghĩ gì đó cậu liền nhìn xuống người mình, cậu phát hiện mình đang quận quần áo chỉ xuất hiện trên phim cổ trang cậu từng coi cùng em gái…
Cố Thanh Ngọc :… Rất tốt cậu xuyên không rồi… còn xuyên đến cổ đại.
Cố Thanh Ngọc thấy hơi lơ mơ, vô thức đưa ánh mắt nhìn xung quanh căn phòng, còn hơn chục tiểu hài tử khép nép vào trong góc, có nam có nữ, tuổi có vẻ tầm 6-9 tuổi.
Những hài tử này đều ăn mặc giống cậu. Trong khi cậu nghi hoặc đây là tình huống gì thì một đoạn ký ức không thuộc về cậu xuất hiện trong tâm trí khiến cậu nhức nhói ôm đầu.
Qua một chung trà cậu cuối cùng đã tiêu thụ ký ức nguyên chủ xong, theo ký ức nguyên chủ, nhóc con này cũng cùng tên với cậu, năm nay 9 tuổi, nhà cậu ở một thôn có tên Liêu Ninh, trong nhà cậu có tổng cộng bốn người phụ mẫu và cùng một muội muội.
Sau đó cả thôn bị phổ phỉ chiếm đoạt, trong lúc chạy trốn phụ mẫu Cố Thanh Ngọc và Cố Nguyệt vì cứu hai người lấy thân kéo thời gian, cho hai người chạy trốn lại bị hai tên khác sát hại dã mang.
Hai huynh muội vừa thoát nạn không bao lâu lại bị bọn buôn người dùng kẹo dụ bắt, cho đến hôm qua khi nguyên chủ trong lúc phụ việc cho bọn chúng nghe thấy chúng nói, sẽ bán nam hài làm nô tài cho nhà có tiền, nữ hài nếu xinh bị bán nhà giàu làm con nuôi hoặc bán vào hoa lâu.
Nguyên chủ cũng thông minh nghe một hồibán nam hài làm nô tài cho nhà có tiền, nữ hài thì bị bán vào hoa lâu.người, mình và muội muội sẽ bị tách ra liền lo sợ, tối hôm đó nhân lúc bọn chúng ngủ say cậu cùng muội muội và vài đứa nhỏ bỏ trốn nhưng thất bại nguyên chủ cùng những nhóc con khác bị bắt lại đánh đập.
Sau đó bọn chúng biết cậu là người đưa ra chủ ý thì càng tức giận hơn, trong lúc đánh nguyên chủ một trong hai tên không may đẩy mạnh khiến đầu “ Cố Thanh Ngọc ” Đập vào tường khiến cậu ch*t tại chỗ, vì thế Cố Thanh Ngọc sau khi chết liền xuyên thành cậu.
Cô bé Cố Nguyệt thấy cậu ôm đầu mặt mày nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu liền lo lắng, tay chân luốn cuốn vơ vơ loạn xạ bối rối nói.
“ Ca! Ca huynh không sao chứ! ”
Cố Thanh Ngọc sau khi tiêu thụ ký ức nguyên chủ xong, lại nhìn thấy Cố Nguyệt luôn bên cạnh dùng ánh mắt lo lắng nhìn cậu, cậu mỉm cười dịu dàng mở lời trấn an.
“ Huynh không sao, A Nguyệt ngoan không khóc ” cậu dơ tay lên vừa an ủi Cố Nguyệt vừa lau đi nước mắt trên khóe mắt Cố Nguyệt đang chậm rãi rơi xuống.
Sau khi an ủi Cố Nguyệt xong bây giờ cậu mới đưa mắt nhìn hai tên đàn ông kia. Hai tên kia cũng xoay lại nhìn cậu, ba đôi mắt đối mắt nhìn nhau, hai đôi mắt lớn nhìn chầm chầm đôi mắt nhỏ.
Hai tên kia “… ”
Cố Thanh Ngọc “… ”