Cô không hứng thú gì với việc kinh doanh công ty, đến giờ vẫn là người nhàn hạ phú quý, mở một hiệu sách kết hợp với quán cà phê, rảnh rỗi thì đến cửa hàng vuốt mèo đọc sách, bình thường ở chung trông giống chị của Giang Trĩ Dã hơn là người lớn.
Lúc này thấy đứa bé xinh đẹp như phiên bản nhỏ của cháu trai ngày xưa, làm sao cô nhịn được, thừa lúc xe chưa nổ máy liền chuyển sang ghế sau: "Nặc Nặc, có thể cho cô ôm một cái không?"
Chưa đợi bé trả lời, Lương Hằng đã phì cười: "Cô gì chứ, sai bậc rồi!"
Diệp Quân Diệu nghĩ lại thì đúng thật, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn: "Ôi, vậy chẳng phải em thành bậc bà nội rồi sao?"
"Đúng vậy, em thành dì nội, tôi là chú nội."
Diệp Quân Diệu nghe thế càng hứng thú, lập tức bắt đầu dạy bé Gọi "dì nội", dù bé chưa hiểu được ý nghĩa của từ "dì nội" là gì, nhưng vẫn chớp chớp đôi mắt đen láy to tròn và nghiêm túc trả lời "Nội!"
Diệp Quân Diệu: "Dì nội"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play