Mây mù dày đặc vây quanh mặt trăng, sau bữa cơm, Điền Anh và Lục Đình Xuyên cùng nhau đi dọc bờ ruộng trở về, hai đứa trẻ trên lưng đã thiếp đi vì buồn ngủ.
Người đàn ông cao 1m87 giảm tốc độ, đi phía sau cô. Cái bóng nhỏ của Điền Anh rơi xuống chân anh, một dấu chân lớn, một dấu chân nhỏ nối tiếp nhau.
Lục Đình Xuyên nhìn người phụ nữ đi phía trước, lên tiếng: “Có mệt không? Để anh cõng cho.”
Nhà của Điền Anh và nhà Điền Vệ Hoa cách nhau khá xa, một nhà ở đầu thôn, một nhà cuối thôn, nhà cô từ đây về còn phải đi thêm hơn mười phút nữa. Việc cõng thêm một đứa trẻ năm tuổi trên lưng đối với anh cũng chẳng là gì.
Điền Anh tiếp tục bước đi, cười nhẹ, đùa: “Chẳng lẽ anh còn có thể tay bế một đứa, lưng cõng một đứa sao?”
Lục Đình Xuyên dừng bước, đưa tay ra định đón lấy đứa trẻ, “Được.”
"Không sao đâu, trẻ nhỏ không nặng, không mệt." Điền Anh biết anh có ý tốt, trong lòng cô thật sự biết ơn anh, cảm kích sự giúp đỡ và quan tâm của anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT