Tằng Hạo Cường ngừng lại một lúc, tay gãi nhẹ lên thái dương như đang suy nghĩ. Sau một lúc, anh ta nói: “Tôi nhớ ra rồi, có lần trong giờ ăn trưa, chúng tôi thường ra quán ăn bên ngoài. Hôm đó cô ấy ngồi đối diện với tôi. Cô ấy hỏi tôi: "Anh Cường, bây giờ một cây đàn piano thông thường giá bao nhiêu?" Lúc đó tôi chỉ nói chuyện phiếm vài câu. Tôi hỏi cô ấy tại sao lại muốn mua đàn piano, có phải thích âm nhạc không. Vì đàn piano không rẻ mà lương của cô ấy cũng không cao. Nguyễn Mộng Anh nói rằng em trai cô ấy có năng khiếu âm nhạc, cô ấy muốn tặng một cây đàn piano cho em trai sau khi cậu ấy thi đại học xong. Lúc đó chúng tôi chỉ nói chuyện đơn giản như vậy. Các anh thấy, tôi trả lời như vậy có thỏa đáng không?”
Lâm Thao tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao? Cô ấy có tích lũy tiền để mua đàn không?”
“Chuyện đó thì tôi không rõ. Nói thật, lương của nhân viên ngân hàng không cao, muốn mua một cây đàn piano thì không phải chuyện một sớm một chiều. Hơn nữa em trai cô ấy hình như thi đại học vào năm nay. Vì vậy khi cô ấy nghỉ việc, tôi nghĩ rằng cô ấy đã tìm được một công việc có mức lương cao hơn. Dù sao cô ấy cũng có mục tiêu của riêng mình mà.”
Lâm Thao hỏi: “Anh nghĩ cô ấy đã tìm được công việc gì?”
Tằng Hạo Cường trả lời: “Tôi không biết, sau đó chúng tôi không còn liên lạc. Mãi đến năm nay tôi mới biết cô ấy gặp chuyện.”
Lộ Hạc đột nhiên nói: “Liệu cô ấy có vì muốn mua đàn piano mà liều mình làm điều gì nguy hiểm không?”
Giọng nói trầm của anh tạo ra một lực đẩy mạnh mẽ làm cho không khí trong phòng thẩm vấn vốn đang u ám bỗng chốc bị khuấy động.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT