“Trận bóng bắt đầu lúc mười hai giờ nhưng hai cậu đã hưng phấn từ sớm, chuẩn bị sẵn một thùng bia và vài gói đồ nhắm. Hiệp một kéo dài bốn mươi lăm phút, hai cậu đã uống tổng cộng mười mấy chai bia, hai cậu uống ngang tài ngang sức, đều uống đến mức say khướt.”
“Trước khi bắt đầu hiệp hai của trận bóng, có mười lăm phút nghỉ giải lao. Hách Xuân Lai có tửu lượng không tốt, say khướt và thiếp đi, theo lời khai của cậu ấy thì cậu đã đánh thức cậu ấy dậy khi hiệp hai bắt đầu. Cậu không có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo, cậu có mười lăm phút để gây án.”
Nụ cười trên mặt Hứa Lượng dần biến mất, lên tiếng phản bác: “Lúc đó tôi cũng say, tôi chỉ đi vệ sinh vì đau bụng.”
“Đúng vậy, cậu cũng rất say, uống năm sáu chai bia đã say, cậu không thể gây án phải không?”
“Chuyện đó có vấn đề gì? Đồng nghiệp trong nhà nghỉ đều biết điều đó!”
“Đúng vậy, cậu đã làm việc tại nhà nghỉ hơn nửa năm, bằng cách liên tục giả vờ say rượu để cho đồng nghiệp thấy rằng cậu không biết uống rượu. Ngay cả Hách Xuân Lai cũng nghĩ rằng cậu không biết uống rượu. Nhưng bố dượng của cậu là Hứa Mạnh Khôn biết rõ. Ông ta biết từ nhỏ cậu đã lén uống rượu của ông ta vì khi đó Hứa Mạnh Khôn thích uống rượu, sau khi uống rượu, ông ta thường nổi giận. Cậu muốn ngăn ông ta nên đã lén giấu đi rượu của ông ta. Ban đầu cậu chỉ tò mò nhưng dần dần, cậu cũng thử uống rượu, cậu phát hiện ra rằng rượu có thể làm tê liệt bản thân cậu, một con người hèn nhát, một người nhìn bố mình bị oan mà không dám lên tiếng...”
Hứa Lượng lập tức nghiến răng nghiến lợi: “Cô câm miệng, câm miệng ngay...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT