Lục Thúy Lan lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Sắc mặt bà ta trắng bệch, run rẩy nói: "Ngươi ngươi ngươi ngươi nói bừa, ngươi nói xấu ta...... Trưa hôm qua ta đi đào rau dại, căn bản không ra bờ sông.”
Giang Đường Đường vốn là dựa vào suy đoán trong lòng thăm dò Lục Thúy Lan một chút, không nghĩ thật sự là bà ta làm.
“Ta cũng không nói con trai ta là buổi trưa bị người ta đẩy xuống nước, làm sao ngươi biết nó là buổi trưa rơi xuống nước?”
Lục Thúy Lan lúc này mới phản ứng lại, mình bởi vì quá sốt ruột nên đã lỡ lời i. Bà ta lớn tiếng gào lên: "Ta chỉ nói buổi trưa đi hái rau dại, ta cũng không nói con trai ngươi là buổi trưa rơi xuống nước.”
Nói xong hung ác trừng mắt nhìn Lục Thần Ngôn: "Ngươi nói là ta đẩy ngươi, ngươi có chứng cớ không? Tuổi còn nhỏ đã nói dối hết lần này đến lần khác, cẩn thận mất đầu lưỡi.”
Lục Thần Ngôn khi đó đang ghé vào tảng đá bên bờ sông, ngắm cá nhỏ bơi tới bơi lui trong sông, nhìn đến mê mẩn, hơn nữa đột nhiên bị người ta đẩy xuống nước, bị dọa sợ, quả thật không chú ý tới là ai ở sau lưng đẩy nó.
Nhưng Lục Thúy Lan trừng mắt nhìn nó, hơi thở phun ra trong miệng lại làm cho nó nhớ tới mùi trên người đẩy nó lúc đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT