Sau một tiếng thành bị phá, nơi nghỉ chân tạm thời này liền rối loạn.
Có người khóc nháo chạy trốn, còn có ngườ không biết từ nơi nào xông ra, cướp đồ bỏ chạy.
Hiện trường một mảnh hỗn loạn, tiếng thét chói tai và tiếng gào khóc vang lên không dứt.
“Minh Minh, Minh Minh nhà ta đâu!" Trong tiếng gào bới, có một tiếng thét chói tai.
Lục Thúy Lan tóc rối tung, nước mắt nước mũi chảy ròng đầy mặt, vọt tới trước mặt người Lục gia hô to: "Tam Lang đâu? Mau bảo hắn đuổi theo đám người phía trước, Minh Minh nhà ta bị bọn chúng thừa dịp hỗn loạn bắt đi rồi, mau đuổi về cho ta.”
Giang Đường Đường ôm Lục Thần Ngôn vào trong ngực, trên mặt lộ ra nụ cười tiêu chuẩn của nữ phụ ti tiện ác độc: "Thật ngại quá, phu quân ta không có ở đây. Hơn nữa cho dù có ở đây cũng không giúp người xấu như ngươi!”
Lục Thúy Lan khóe mắt muốn nứt ra, phảng phất như Giang Đường Đường bắt đi nhi tử của bà ta, phẫn nộ nói: "Tiện nhân, tâm địa ngươi sao lại ác độc như vậy? Đám người đó đúng là mắt mù, vì sao không bắt thứ tai hại như ngươi đi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play