Câu trước rống được, câu sau cũng thông thuận hơn nhiều: "Về chuyện Tống Tuấn bất hạnh qua đời, chúng ta cũng cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng việc này cũng không trách tam đệ muội nhà ta được! Khi đó mọi người tản ra, ai cũng cách mười vạn tám ngàn dặm, nếu tam đệ muội ta có bản lĩnh này, bây giờ cũng không cần đáng thương đi theo mọi người cùng nhau chạy nạn.”
“Đây quả thực là lời nói vô căn cứ, cô mẫu, nếu người còn nói xấu tam đệ muội như vậy, hôm nay ta cho dù mang danh bất hiếu cũng muốn đoạn tuyệt quan hệ với người, về sau mấy huynh đệ Lục gia chúng ta đều không liên quan gì đến nhà cô mẫu nữa." Lục Thời Vượng và Lục Thời Xương trăm miệng một lời nói.
“Không cần hai huynh đệ các ngươi bất hiếu, hôm nay ta sẽ làm chủ, đoạn tuyệt quan hệ với cô mẫu ngươi.”
Lục lão đầu cầm điếu thuốc, nghiêm mặt đi xuyên qua đám người, nhìn Lục Thúy Lan trầm giọng nói: "Thúy Lan, sau này ngươi không còn quan hệ với Lục gia chúng ta nữa, hai nhà ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Nghe Lục lão đầu nói xong, Lục Thúy Lan sửng sốt, nhìn về phía mọi người lớn tiếng quát: "Các ngươi mau nhìn đi, đại ca ta có phải trúng tà rồi không? Có phải là Giang thị kia dùng tà thuật mê hoặc hắn hay không?”
Thấy mọi người nhìn mình không nói lời nào, Lục Thúy Lan nóng lòng, lớn tiếng hỏi: “Các ngươi làm sao vậy? Các ngươi chẳng lẽ muốn mặc kệ Giang thị kia hút vận đạo của các ngươi, mặc kệ ả càng ngày càng tốt, mọi người lại càng ngày càng xui xẻo hay sao?”
“Đủ rồi!" Tống trưởng thôn rống giận một tiếng, trách cứ nói: "Ngươi muốn điên đi nơi khác điên, đừng có điên ở đây. Mọi người đi cả ngày đường, đều mệt mỏi, phải nghỉ ngơi. Không rảnh ở đây nhìn ngươi điên.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play