Thích thị thở dài: "Lục Tam Lang là người có phúc khí.”
Tuy rằng Giang Đường Đường không làm việc, lại chỉ biết đòi hỏi trượng phu, nhưng lúc Lục Tam Lang bị thương nàng lại không rời không bỏ.
Đâu có giống Phương Bội Như, con trai còn chưa tắt thở đã sợ con trai liên lụy đến nàng ta, nhất đao lưỡng đoạn với hắn.
Kỳ thật trong lòng Thích thị có oán hận Phương Bội Như. Cảm thấy là nàng ta đoạn tuyệt hy vọng cuối cùng của con trai, nếu như nàng ta có thể k ở lại bên cạnh con trai, nói không chừng hắn có thể chống đỡ được.
Tống thôn trưởng cũng thở dài, "Ăn một chút đi, đừng để thân thể ngã bệnh.”
Thích thị nhìn thoáng qua mấy hài tử gầy gò, từ chối nói: "Ta đã nửa thân chui vào đất rồi, không nên lãng phí, để lại cho mấy hài tử ăn đi.”
"Bà yên tâm, mấy hài tử đói không được, bà ăn trước đi, chăm sóc tốt thân thể." Tống thôn trưởng lấy nhi tử ra khuyên bảo thê tử, “Bà quên A Tuấn trước khi đi nói gì rồi sao? Nếu bà có mệnh hệ nào, nó ở dưới đất cũng không an tâm!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play