“Cây chuối tây này lớn quá, chắc ra không ít quả đâu nhỉ?” Cao Thụ Mai dắt đứa nhỏ chen đến trước mặt Lục Thời Yến, “Thúc nó, cho đứa nhỏ ăn hai quả chuối tây đi! Con nhà ta hai ngày không ăn cái gì rồi, ngươi xem, đói đến mức chỉ còn một hơi thở.”
Dân tị nạn bên cạnh đều nhìn chằm chằm Lục Thời Yến, muốn xem hắn phản ứng thế nào.
Mấy thôn dân thôn Đại Loan cũng đều kéo đứa nhỏ nhà mình đi về phía trước, nghĩ nếu Lục Thời Yến chịu nhả ra cho Cao Thụ Mai ba trái chuối thì bọn họ cũng mở miệng đòi mấy trái.
Tô thị quả thực tức chết, Cao thị này bình thường chiếm tiện nghi Lục gia bọn họ thì thôi, tới lúc này còn tới đòi hỏi xin xỏ. Nếu cho, thôn dân khác có thể không tìm bọn họ đòi sao? Cho hết bọn họ thì nhà bà ăn cái gì?
Nếu không cho, tất cả mọi người không tìm được đồ ăn, chỉ có nhà bọn họ tìm được, việc này không kích thích cừu hận của mọi người à?
Đang lúc Tô thị sốt ruột, Giang Đường Đường đi tới trước mặt Lục Thời Yến, mất hứng nói: “Phu quân, cá chàng bắt cho ta đâu?”
“Không bắt được.” Lục Thời Yến ôm một bó lá chuối lớn đặt lên xe bò.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play