Sau một đêm ngủ ngon, Văn phu nhân đã chuyển cơn giận dữ của mình đối với Tống Vãn Huỳnh ngày hôm qua thành nỗi lo lắng. Bà không trách Tống Vãn Huỳnh giả vờ mang thai để kết hôn, mà bà cảm thấy thương cho đứa trẻ từ nhỏ đã không có mẹ, không ai dạy dỗ tử tế, mới khiến nó làm ra những chuyện cực đoan như vậy. Nếu được bà nuôi dưỡng từ nhỏ, nó sẽ không trở thành như thế này.
“Tối hôm qua ngủ có ngon không? Mẹ thấy con không có chút tinh thần nào, dưới mắt có quầng thâm, vết thương trên đầu còn đau không?"
Vết thương nhỏ trên đầu ngày hôm qua vừa mới đưa đến bệnh viện thì đã khép lại, đâu cần băng bó kín mít như vậy chứ.
Nhưng trong lòng Tống Vãn Huỳnh hiểu rõ vì sao Văn phu nhân lại làm như vậy.
Cô rũ mi mắt, “Không đau nữa.”
“Không đau thì tốt, ngày hôm qua con từ trên lầu ngã xuống làm mẹ sợ muốn chết, không có việc gì thì tốt, đúng rồi, buổi sáng Văn Nghiên nói thằng bé sẽ đi công tác nửa tháng, con biết việc này chưa?”
Sao Văn Nghiên có thể nói chuyện này với cô chứ, chỉ là cô vẫn thuận theo ý của Văn phu nhân trả lời: “Dạ, con biết.”
“Biết thì tốt.”
Ý tứ là Văn Nghiên cùng Tống Vãn Huỳnh đã đạt thành hòa giải về chuyện Tống Vãn Huỳnh giả mang thai để lừa hôn.
Sau trò hề ngày hôm qua, trong lúc nhất thời trên bàn cơm không ai nói chuyện.
Tống Vãn Huỳnh biết rõ chính mình nên chủ động xuất kích, vẽ ra một dấu chấm viên mãn cho chuyện này.
“Ông nội, chuyện ngày hôm qua cháu thực sự xin lỗi.”
Lời này vừa ra, thanh âm nhỏ vụn trên bàn ăn liền biến mất.
Văn phu nhân khẩn trương nhìn thái độ của Văn lão tiên sinh.
Văn lão tiên sinh trầm mặc một lát, cuộc nói chuyện đêm qua khiến ông đột nhiên nhận ra rằng ông không hiểu đứa cháu trai lớn lên bên cạnh mình chút nào. So với chuyện Tống Vãn Huỳnh làm sai thì ông còn lo lắng cho Văn Nghiên hơn.
“Tối hôm qua ông đã cùng Văn Nghiên nói qua, hôn nhân của cháu và Văn Nghiên là chuyện giữa hai người, có ly hôn hay không, ông tin tưởng Văn Nghiên đã đưa ra quyết định và cũng đã cho cháu đáp án rồi.”
“Nhưng dù sao chuyện này là cháu làm sai, người cùng mẹ đối tốt với cháu như vậy mà cháu lại làm ra việc khiến mọi người thất vọng, cháu thực sự rất áy náy, thực sự xin lỗi mọi người.”
Thời điểm Tống Vãn Huỳnh nói lời này thì cụp mi rũ mắt, thoạt nhìn vô cùng cẩn thận và ngoan ngoãn.
Văn phu nhân thấy vậy liền mềm lòng, không nhịn được nói chuyện giúp cô, “Ba, người xem Vãn Huỳnh con bé biết sai rồi, tuổi nó còn nhỏ, phạm sai lầm là chuyện bình thường, về sau chậm rãi dạy bảo là được.”
Văn lão tiên sinh nhìn đầu quấn băng gạc của Tống Vãn Huỳnh, khuôn mặt nhỏ trắng bệch lộ ra áy náy cùng lúng túng thì không khỏi thở dài, “Cháu có thể biết sai liền sửa, ông rất vui, chuyện này Văn Nghiên nếu đã tha thứ cho cháu thì ông cũng không nói nhiều nữa, vẫn là câu nói kia, cháu có thể biết sai liền sửa, không đùn đẩy trách nhiệm, rất tốt.”
Tống Vãn Huỳnh đứng hình, phảng phất không thể tin được mà ngẩng đầu nhìn về phía Văn lão tiên sinh, ánh mắt lộ ra cảm kích cùng hổ thẹn, “Dạ, cảm ơn người.”
Tâm trạng thấp thỏm của Văn phu nhân rốt cuộc cũng buông xuống, lôi kéo Tống Vãn Huỳnh giả vờ trách mắng: “Được rồi, chuyện này liền cho qua, mẹ biết con đã biết sai rồi, nếu Văn Nghiên đã quyết định không ly hôn thì chứng minh rằng thằng bé đã tha thứ cho con, con liền tiếp tục ở lại Văn gia, cảm tình đều là ở chung lâu ngày mà ra, lần sau không được làm chuyện như vậy nữa.”
Tống Vãn Huỳnh gật đầu.
“Hai ngày này ở nhà rất buồn chán có phải không, ngày mai có một tiệc rượu, đều là những thứ người trẻ tuổi thích nên mẹ không đi, Vãn Huỳnh, con đi thay mẹ được không?”
“Tiệc rượu? Con đi thích hợp sao?”
“Sao lại không thích hợp? Con là con dâu của mẹ, nửa con gái ruột, con không thích hợp thì ai thích hợp?”
“Con đi một mình? Chị dâu không đi sao?”
Đùa cái gì vậy.
Cái gì dễ kéo thù hận nhất? Bên trọng bên khinh là dễ dàng nhất.
Cùng là con dâu của Văn gia, dựa vào cái gì Tống Vãn Huỳnh cô có thể đi, Minh Vi thì không thể đi?
Nếu còn ở lại Văn gia thì phải duy trì tốt quan hệ với nam nữ chính, không thể có hiềm khích với họ.
Cô còn muốn một ngày nào đó ánh hào quang còn sót lại của nam nữ chính sẽ chiếu rọi lên cô đấy.
“Con bé đương nhiên cũng sẽ đi.”
Tống Vãn Huỳnh trước mắt sáng ngời, “Nếu chị dâu đi thì con cũng đi!”
“Được, con và Vi Vi cùng đi, nhưng có một điều kiện, ở bên ngoài không được cáu kỉnh với Vi Vi, sau khi trở về mẹ sẽ hỏi chuyện.”
Tống Vãn Huỳnh bảo đảm nói: “Mẹ, người cứ yên tâm đi, cái gì nên làm cái gì không nên làm, trong lòng con rõ ràng!”
“Ăn cơm đi.”
Tống Vãn Huỳnh buổi sáng không có cảm giác thèm ăn lắm nên tùy tiện ăn một chút rồi rời đi.
Nhà ăn trong lúc nhất thời lặng ngắt như tờ.
“Ba biết con thích Vãn Huỳnh, nhưng có đôi khi mọi việc phải xử lý công bằng, Minh Vi cũng là một thành viên của Văn gia chúng ta.”
Văn phu nhân quấy sữa bò trong ly yến mạch, thấp giọng nói: “Ba, người cũng biết A Ninh là người bạn tốt nhất của con, thời điểm cô ấy mất, con đã đáp ứng với cô ấy là về sau nhất định sẽ chiếu cố Vãn Huỳnh thật tốt…… Bất quá, người nhắc nhở đúng, về sau con sẽ chú ý.”