Phó Tịch Xuyên ban đầu chỉ vì thấy cậu không thoải mái nên muốn trêu chọc một chút, thấy cậu đáp lại, liền giả vờ kinh ngạc: “Thì ra là mọc miệng biết nói rồi à, vừa rồi sao không nói muốn anh ở lại với em?”
Lâm Song Ngữ lại không mọc miệng nữa.
Chuyện thế này, bắt cậu phải nói ra, còn khó hơn cả bắt cậu gọi Phó Tịch Xuyên là ba.
Lâm Song Ngữ dứt khoát vùi đầu vào lòng Phó Tịch Xuyên, giả chết.
Dù sao trời đất bao la, bệnh nhân là lớn nhất.
Phó Tịch Xuyên cũng đâu thật sự muốn cậu nói ra, hiếm khi gặp được một Lâm nhím nhỏ thu lại gai nhọn, đương nhiên phải trân trọng cho tốt. Phó Tịch Xuyên vươn tay ôm lấy lưng cậu, cũng nhắm mắt lại nằm cùng cậu thêm một lúc.
Bữa sáng nhanh chóng được mang tới, nhưng bây giờ trong miệng Lâm Song Ngữ toàn là vị đắng, hoàn toàn không có khẩu vị, cổ họng còn đau, không muốn ăn cũng chẳng muốn uống thuốc, còn nói đầy lý lẽ: “Không cần uống thuốc, trước giờ em bị cảm đều gắng gượng một chút là qua, đâu có quý giá gì cho cam.”
“...” Giọng khàn đến mức vậy rồi mà còn nói xằng, cũng giỏi đấy.
Phó Tịch Xuyên không có kinh nghiệm dỗ người uống thuốc, chỉ có kinh nghiệm dọa người uống thuốc.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT