Lâm Song Ngữ ăn hết phần đồ nướng còn lại, chỉ chừa lại ba con rưỡi hàu nướng. Cậu vứt đi nửa con còn lại nhưng lại tiếc ba con kia, nên đậy nắp hộp cẩn thận rồi bỏ vào tủ lạnh, nghĩ rằng ngày mai hâm nóng lại bằng lò vi sóng vẫn có thể ăn được.

Thế nhưng, đến trưa hôm sau, khi Lâm Song Ngữ lấy hàu ra hâm nóng, chỉ vừa ngửi thấy mùi thôi đã khiến cậu cảm thấy buồn nôn.

Cuối cùng, cậu đành đau lòng vứt ba con hàu nướng trị giá tận 28 tệ vào túi rác, còn phải buộc chặt miệng túi lại để không còn ngửi thấy mùi nữa, lúc này cảm giác buồn nôn mới dịu đi.

Buổi trưa, cậu chiều theo sở thích của mình, nấu một bát mì trứng cà chua, ăn rất thỏa mãn, sau đó ra ngoài nhận một kiện hàng.

Bộ sườn xám mà cậu đặt may riêng dạo trước cuối cùng cũng đã đến. Lâm Song Ngữ háo hức xé gói hàng, vừa nhìn thấy bộ sườn xám bên trong, ánh mắt cậu lập tức sáng rực.

Cậu đặt may một chiếc sườn xám đuôi cá dài, màu đen tuyền, trên nền vải được thêu những chiếc lá ngân hạnh bằng chỉ vàng. Hàng khuy cài phía trước được làm từ những viên ngọc trai nhỏ, từng đường kim mũi chỉ đều vô cùng tinh xảo, giá cả cũng không hề rẻ.

Chỉ khi đạt danh hiệu sinh viên xuất sắc, cậu mới chịu tự thưởng cho mình một bộ.

Lâm Song Ngữ có vòng eo thon, chân dài, vòng ba căng tròn – dáng người sinh ra để mặc sườn xám. Khuyết điểm duy nhất là cậu không có ngực, nhưng chỉ cần lót thêm một chút là có ngay. Cậu mặc thử bộ sườn xám, vì được đặt may riêng nên vừa khít với dáng người. Phần đuôi cá xòe rộng tựa đóa sen, mỗi bước đi đều uyển chuyển duyên dáng, vừa thanh lịch lại vừa gợi cảm.

Mặc bộ này đi biểu diễn ở Cực Dạ, chắc chắn sẽ khiến cả đám Alpha mê mẩn.

Vừa nghĩ đến đó, điện thoại của Tùng Thính Tuyết liền gọi tới, câu đầu tiên vang lên:
“Bảo bối, tối nay đi Cực Dạ chơi không?”

“...” Thật sự có thần giao cách cảm luôn à?

Tính ra, chuyện kia cũng đã trôi qua hơn một tháng rồi. Hơn một tháng này, mọi thứ đều bình yên vô sự, nhưng Lâm Song Ngữ biết rằng điều đó không có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc.

Có lẽ chỉ vì cậu không để lại bất kỳ thông tin nhận dạng nào nên đối phương không tìm thấy cậu mà thôi.

Vì vậy, cậu dứt khoát từ chối: “Không đi, tôi đã nói mấy tháng này sẽ không giả gái.”

“Tôi có bảo cậu phải giả gái đâu, không giả gái vẫn có thể đi mà. Cậu chỉ nói không giả gái, đâu có nói không ra ngoài?”

Không giả gái mà đến chỗ đó thì còn gì thú vị nữa.

“Không, tôi bận.”

“Chậc, tối thứ bảy rồi đấy, đến dân công sở còn chẳng bận vào giờ này. Tôi nghe nói chỗ đó mới có một bartender, không chỉ đẹp trai mà còn là một Alpha siêu mạnh, cậu không muốn chinh phục thử à?”

“Không muốn, chó nhiều lắm, thiếu gì một con.”

“…” Tùng Thính Tuyết cạn lời trong chốc lát rồi bắt đầu mè nheo, “Tôi không quan tâm! Cậu nhất định phải đi với tôi để điều tra xem cái Alpha mạnh đó rốt cuộc là ai.”

Lâm Song Ngữ vốn định từ chối, nhưng suy nghĩ lại, đây chẳng phải là cơ hội tốt để cậu đi thăm dò sao? Biết đâu đối phương chỉ coi chuyện đó như một giấc mộng xuân, hoàn toàn không để tâm gì cả.

Đi thăm dò một chút cũng tốt, có khi cậu còn có thể “gỡ phong ấn” bộ váy nhỏ của mình sớm hơn dự tính.

Kế hoạch, thông qua!

“Song Ngữ, bên này!”

Tùng Thính Tuyết đến trước, đứng ở cửa vẫy tay gọi cậu.

Hôm nay Tùng Thính Tuyết ăn mặc khá chói mắt, thậm chí còn đeo cả khuyên tai. Khi Lâm Song Ngữ bước đến gần, cậu có thể ngửi thấy hương cam quýt nhẹ nhàng từ pheromone mà hắn cố ý tỏa ra, khiến những Alpha đi ngang qua không ngừng ngoái nhìn.

“Hehe, tôi có quyến rũ không?” Tùng Thính Tuyết nháy mắt đưa tình với cậu.

Lâm Song Ngữ đáp lại bằng giọng điệu lười biếng: “Quyến rũ chết đi được, cậu mà không thu lại chút thì tôi sắp bị mê hoặc đến phát tình luôn rồi.”

Tùng Thính Tuyết coi cậu như chị em tốt nên cứ quên mất rằng cậu là một Alpha yếu, khả năng chống lại pheromone của Omega cực kỳ kém. Nghe vậy, hắn vội vàng thu lại pheromone của mình.

“Đi nào đi nào, tôi không chờ được nữa rồi, hehe.”

Hai người bước vào Cực Dạ, đúng lúc phố xá lên đèn, nơi này nhộn nhịp với đủ loại nam thanh nữ tú. Tùng Thính Tuyết đã đặt chỗ trước, còn đặc biệt yêu cầu vị Alpha mạnh mẽ kia đích thân pha chế rượu.

Vừa ngồi xuống quầy bar, một người đàn ông cao ráo đã bước đến. Hắn mặc một chiếc sơ mi đen, toàn thân toát ra khí thế vô hình khiến Lâm Song Ngữ cảm thấy áp lực. Không thể nghi ngờ gì nữa, đúng là một Alpha mạnh.

Người đàn ông có vẻ lười biếng, giọng nói trầm thấp: “Hai vị muốn uống gì?”

Lâm Song Ngữ đợi Tùng Thính Tuyết gọi món trước, nhưng đợi mãi vẫn không thấy hắn lên tiếng. Cậu nghi hoặc quay sang nhìn, liền thấy tên không có tiền đồ kia đang dán mắt vào người ta, hoàn toàn mất hồn.

Người đàn ông nhướng mày hỏi lại lần nữa, lúc này Tùng Thính Tuyết mới hoàn hồn, mặt đỏ bừng: “Anh… chẳng phải anh là ông chủ của Cực Dạ sao?”

Người đàn ông nhướng mày đầy hứng thú: “Cậu biết tôi à?”

Hóa ra hắn chính là ông chủ của Cực Dạ?

Không những biết mà Tùng Thính Tuyết còn phải gọi là vừa gặp đã yêu.

Nói đến chuyện này, thật ra lý do Lâm Song Ngữ đến Cực Dạ biểu diễn là vì trước đó, Tùng Thính Tuyết đã bị mê hoặc bởi ông chủ ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, sau đó tìm mọi cách đến đây để “vô tình” chạm mặt hắn, lôi kéo cậu đi cùng.

Kết quả là, ông chủ thần long thấy đầu không thấy đuôi kia chẳng những không tình cờ gặp được, mà ngược lại, Lâm Song Ngữ lại bị ánh hào quang của sân khấu nơi này thu hút, từ đó bước một chân vào, trở thành nữ vương đêm của Cực Dạ.

Tùng Thính Tuyết ấp úng: “Nửa năm trước tôi có cơ hội gặp anh một lần, nhưng sau đó đến đây nhiều lần rồi mà không thấy anh nữa.”

Người đàn ông thản nhiên “Ồ” một tiếng, giọng điệu uể oải: “Tôi không hay đến đây lắm.”

“Vậy sao bây giờ anh lại trở thành bartender?”

Người đàn ông vừa lau ly rượu vừa nói một cách nửa đùa nửa thật: “Tôi làm việc không chu toàn, khiến nhà đầu tư của tôi gặp chút sự cố, nên bị giáng chức xuống đây pha rượu chuộc tội.”

Nhà đầu tư...

Lâm Song Ngữ chợt nhớ ra Cực Dạ có một phòng bao VIP được thiết kế riêng cho một vị đại lão thần bí nào đó. Không lẽ nhà đầu tư mà hắn nhắc đến chính là người này?

Vậy cái “sự cố” xảy ra... chẳng lẽ chính là việc cậu ngủ với đại lão đó sao?!

Lâm Song Ngữ lập tức vểnh tai nghe ngóng.

Đáng tiếc là Tùng Thính Tuyết lại không hề hóng hớt tiếp về chuyện này. Bình thường tên này tán tỉnh đàn ông trôi chảy như nước, thành thạo chẳng khác gì một cao thủ tình trường từng ngủ qua tám trăm Alpha. Vậy mà giờ đây, hắn lại như một cậu học sinh cấp ba mới biết yêu, IQ và EQ đồng loạt giảm xuống số âm, chỉ biết ngồi cười ngây ngốc.

Người đàn ông lại hỏi họ muốn uống gì, cả hai lần lượt gọi cocktail, hắn liền bắt đầu pha chế một cách thành thạo.

Lâm Song Ngữ cảm thấy ngứa ngáy như có mèo cào trong lòng. Đúng lúc đó, từ sàn nhảy xa xa vang lên những tiếng hò reo náo nhiệt. Cậu đảo mắt, cố tình hỏi:

“Bên kia sao lại sôi động thế nhỉ? Liln đến rồi à?”

Người đàn ông liếc nhìn cậu, rõ ràng chẳng có chút hứng thú nói chuyện với một Alpha trông có vẻ bình thường như cậu, giọng điệu so với khi nói chuyện với Tùng Thính Tuyết lạnh nhạt hơn hẳn.

“Không phải. Cậu thích cô ta à?”

Lâm Song Ngữ mặt dày đáp: “Không... không có Alpha nào có thể cưỡng lại sức hút của cô ấy mà.”

Tùng Thính Tuyết suýt thì sặc rượu.

Liln không phải chính là cậu sao?!

“Cũng đúng,” người đàn ông gật đầu, “Nhưng cô ta đã hơn một tháng không đến đây rồi, tôi cũng không rõ khi nào cô ta sẽ quay lại.”

Nói đến đây, khóe môi hắn cong lên một nụ cười đầy ẩn ý: “Tôi cũng đang đợi cô ta xuất hiện đây.”

Tùng Thính Tuyết nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp: “Anh cũng thích Liln à?”

“Không hẳn,” hắn lười biếng đáp, “Tôi chỉ muốn bắt cô ta đến xin lỗi thôi.”

Lâm Song Ngữ: “……”

Mẹ nó! Hóa ra chuyện bị giáng chức làm bartender chỉ là cái cớ, thực chất là đang lấy danh nghĩa bartender để chờ sẵn ở đây, nhằm bắt cậu sao?!

Còn xin lỗi? Nghe cứ như hôm đó là cậu đè Alpha kia chứ không phải ngược lại ấy!

Lâm Song Ngữ giận sôi máu nhưng chỉ dám căm phẫn trong lòng.

Ngay cả ông chủ của club số một Hải Thành còn bị áp chế, có thể tưởng tượng vị đại lão thần bí kia có quyền thế cỡ nào. Còn cậu chỉ là một thường dân nhỏ bé, biết làm gì bây giờ?

Ban đầu, cậu còn hi vọng đối phương chẳng để tâm đến chuyện này, ai ngờ người ta không chỉ để tâm mà còn rất để tâm, đến mức một tháng trôi qua vẫn chưa chịu bỏ cuộc, thậm chí còn để ông chủ quán bar ở đây canh chừng.

Thế nên... bộ váy nhỏ của cậu, tiếp tục bị phong ấn thôi.

Tùng Thính Tuyết cũng vô cùng kinh ngạc — tại sao ông chủ này lại muốn bắt Lâm Song Ngữ đi xin lỗi? Trực giác mách bảo hắn rằng chuyện này chắc chắn có liên quan đến việc Lâm Song Ngữ không mặc đồ nữ.

Nhưng vì Lâm Song Ngữ không chủ động nói ra, hắn cũng rất thức thời mà không hỏi nhiều.

Lâm Song Ngữ là người quen sống độc lập, ranh giới cá nhân cực kỳ rõ ràng. Dù Tùng Thính Tuyết có mặt dày bám lấy mà trở thành bạn cậu, nhưng nếu có chuyện gì vượt quá ranh giới, đối phương nhất định sẽ lặng lẽ đóng cánh cửa tình bạn vốn dĩ rất khó mới chịu mở ra kia.

Tùng Thính Tuyết vui vẻ lấy được WeChat của ông chủ, cảm thấy chuyến đi này không uổng Phó. Nhưng khi quay đầu lại, hắn phát hiện Lâm Song Ngữ trông như cây cải thảo héo rũ.

“Song Ngữ, cậu không sao chứ?”

Lâm Song Ngữ có thể không sao được à? Chỉ cần nghĩ đến việc cơn sóng gió này có lẽ chưa qua được sớm, cậu lại thấy bực bội. Bộ váy nhỏ của cậu không biết đến bao giờ mới được giải phong ấn.

Đổi tên đổi họ cũng chẳng có tác dụng, phong cách trình diễn của cậu quá đặc trưng, dù có trang điểm giỏi đến mấy thì cấu trúc xương mặt vẫn không đổi. Giang Thành chỉ có vài hộp đêm nổi tiếng, chỉ cần đối phương còn để tâm, kiểu gì cũng sẽ nhận ra cậu.

Hay là đợi gom góp đủ tiền rồi chuyển sang thành phố khác nhỉ? Dù sao thì mẹ cậu — bà Lâm Lan — có vẻ đã thích nghi rất tốt với cuộc sống ở nhà họ Phó. Phó Hách đối xử với bà cũng khá ổn, cậu chẳng còn gì phải vướng bận.

Vậy đến Hải Thị đi!

Là một đô thị xa hoa tráng lệ, chắc chắn cuộc sống về đêm ở đó rất phong phú!

Nghĩ đến đây, Lâm Song Ngữ lập tức cảm thấy tràn đầy động lực, chỉ hận không thể ngay lập tức trở về nhà, ngồi trước máy tính sáng tác.

“Cậu chơi đủ chưa? Về thôi.”

Tùng Thính Tuyết thấy cậu ta vừa rồi còn ủ rũ, vậy mà chớp mắt đã như tiêm thuốc kích thích, không khỏi nghi ngờ liệu có phải cậu bị rối loạn nhân cách không.

Nhưng mục tiêu tối nay của hắn đã đạt được, thấy Lâm Song Ngữ không còn tâm trạng ở lại nữa, hắn cũng dứt khoát uống cạn ly rượu rồi nói: “Đi thôi, để tôi gọi tài xế đưa cậu về.”

________

Lâm Song Ngữ về đến nhà, thấy thời gian còn sớm nên quyết định hoàn thành nội dung chương mới của bộ truyện tranh Phù Dao cần đăng trong tuần này.

Trước tiên, cậu đi tắm để gột sạch mùi rượu bám vào người trong Cực Dạ. Khi bước ra, cậu thấy điện thoại nhấp nháy báo có tin nhắn chưa đọc. Cậu cầm lên xem thử, phát hiện đó là một tin nhắn được tag trong nhóm chat gia đình họ Phó — “Ủy ban Lộ Viên”.

Cái tên này xuất phát từ việc biệt thự chính của nhà họ Phó nằm ở khu Lộ Viên.

Người nhắn tin là chủ gia đình, cũng chính là cha dượng của cậu — Phó Hách.

【Phó Hách: Lâu rồi cả nhà chưa gặp mặt, tôi có chuẩn bị chút rượu, tối mai mọi người sắp xếp thời gian đến nhà tụ tập một chút. Nhân tiện, bàn bạc xem tháng sau tổ chức sinh nhật 70 tuổi cho bà cụ thế nào nhé. @All】

Phó Hách đã quay về rồi?

Mới chỉ hơn một tháng mà tình hình bên Hải Thị đã ổn định rồi sao? Nhanh thật đấy.

Ngoài gia đình Phó Hách, nhóm này còn có hai nhánh gia đình của em trai và em gái ông ta. Phó Hách vừa tag mọi người, cả nhóm lập tức trở nên sôi nổi.

Lâm Song Ngữ lướt qua loạt tin nhắn trong mười phút qua:

【Anh cả về từ Hải Thị nhanh vậy sao?】

【Tình hình bên đó thế nào rồi? Ai là gia chủ mới vậy?】

【Gia chủ mới là Phó Hằng đại thúc.】

Người gửi tin này là Phó Tấn.

【Wow, không ngờ luôn! Tôi cứ tưởng sẽ là tam đường thúc hoặc tiểu đường thúc, ông nội vẫn luôn thiên vị họ mà.】

【Đây không phải do ông nội chọn đâu, tình hình này thì ai mạnh hơn người đó lên thôi.】

【Tam đường thúc chưa đủ mạnh à? Thạc sĩ từ một trường Ivy League*, lại còn nắm quyền tài chính của nhà họ Phó đấy.】

【Hhh, thật ra tiểu thúc cũng rất giỏi, chỉ có thể nói là thế sự khó lường mà thôi.】

Lúc này, Phó Hách gửi một tin nhắn khiến cả nhóm im bặt:

【Phó Hách: Đại đường ca là trưởng tử, đường đường chính chính trở thành gia chủ, đừng có nói linh tinh.

Cả nhóm lập tức không dám hó hé nữa.

【Phó Hách: Hơn nữa, con trai duy nhất của anh ấy, cũng chính là người thừa kế duy nhất của chủ gia, rất thích Giang Thành. Tháng sau sẽ đến mừng thọ bà cụ. Đến lúc đó, tôi mong các người biết giữ mồm giữ miệng, cái gì nên nói, cái gì không nên nói thì suy nghĩ cho kỹ, kẻo đến lúc chết thế nào cũng không hay.

Lâm Song Ngữ bĩu môi — hóa ra ngay cả người thừa kế mới cũng được mời sang. Xem ra chuyến đi Hải Thị này của Phó Hách thu hoạch không ít.

Có khi ông ta đã đứng đúng phe trong trận "Cửu Long Đoạt Đích" (chín rồng tranh ngôi), nên người thừa kế mới nể mặt đến vậy.

Lúc này, có người nhắc đến cái tên kia:

Phó Tinh Thần: Con trai độc nhất của đại bá là Phó Tịch Xuyên đại đường ca đúng không?

【Phó Tấn: Đúng, là anh ấy.

Phó Tinh Thần: Wow! Nghe nói anh ấy là Alpha cấp S hiếm có, là giấc mơ của biết bao Omega. Trước đây em từng gặp anh ấy một lần, lúc đó anh ấy còn chưa phân hóa, nhưng đã có một loại áp lực đáng sợ rồi. Không dám tưởng tượng bây giờ anh ấy mạnh đến mức nào.

Phó Tấn: Đúng vậy, trong thế hệ chúng ta, anh ấy là người mạnh nhất. Nghe nói bác cả có thể nhanh chóng ổn định cục diện cũng là nhờ anh ấy, có phải không bố?

Phó Hách: Đúng, nó rất lợi hại. Các con nhất định phải tôn trọng nó như tôn trọng gia chủ.

phía dưới toàn là những lời đồng tình với Phó Hách và khen ngợi vị người thừa kế này, Lâm Song Ngữ cũng chẳng buồn xem tiếp.

Những người được trời ưu ái như thế này, sinh ra đã đứng trên đỉnh kim tự tháp, thân phận cao quý, cao cao tại thượng, chẳng liên quan gì đến cậu. Cả đời này, bọn họ không thể nào có bất kỳ giao điểm nào với nhau.

Lâm Song Ngữ đóng cuộc trò chuyện nhóm, tìm đến hộp thoại của bà Lâm Lan, nhắn một tin: 【Mới đi du lịch rồi, ngày mai không thể đến dự tiệc tối.】. Sau đó liền mở Weibo, tập trung vào công việc.

Đặt ra một mục tiêu nhỏ, kiếm một triệu trong vòng nửa năm, rồi chuyển đến Hải Thị để tận hưởng cuộc sống mà cậu hằng mong muốn.

Mục tiêu nhỏ này khiến Lâm Song Ngữ như được tiếp thêm sức mạnh, ngay cả cơn nghiện mặc đồ nữ cũng bị đè nén xuống, chẳng bận tâm chuyện gì khác, chỉ tập trung vào sáng tác. Cuộc sống mỗi ngày đều vô cùng phong phú.

Điểm duy nhất không hoàn hảo chính là cậu nghi ngờ liệu mình có bị dị ứng với hải sản không. Mỗi lần ăn hải sản, dù chỉ một con tôm, cũng khiến cậu buồn nôn, cá thì càng nghiêm trọng hơn, thậm chí chỉ cần ngửi thấy mùi thôi cũng chịu không nổi.

Ăn những món khác thì không sao, nhưng riêng hải sản và thủy sản lại như thể đột nhiên trở thành kẻ thù của cậu.

Có lẽ là do đang giữa mùa hè nóng bức, thời tiết quá oi ả, nên ăn uống cũng kém ngon miệng hơn.

May mà ở Giang Thành có vô số món ngon, không ăn hải sản cũng chẳng ảnh hưởng gì đến thực đơn hằng ngày. Khi đặt đồ ăn hoặc đi chợ, chỉ cần tránh mấy món đó là được. Vì vậy, Lâm Song Ngữ cũng không để tâm lắm.

______________________________________

*Ivy League hay Liên đoàn Ivy (còn được gọi là The Ancient Eight) à một hội nghị thể thao cấp trường đại học Hoa Kỳ bao gồm 8 trường đại học nghiên cứu tư nhân danh giá nhất ở Đông Bắc Hoa Kỳ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play