Phó Tịch Xuyên bước vào văn phòng, đi thẳng đến khu vực tiếp khách, ngồi xuống ghế sofa rồi nhìn hai thằng em xui xẻo đứng phía sau.
"Ngồi."
Hai thằng em cúi gằm mặt. Thằng lớn ngồi xuống vị trí bên trái, còn thằng nhỏ thì không chút do dự vòng qua bên phải, chọn chỗ ngồi xa hắn nhất, trông chẳng khác nào đang sợ bị lây bệnh thiểu năng.
Nước trên mặt Phó Tấn đã lau sạch, nhưng cổ áo và trước ngực vẫn ướt sũng.
Mặt hắn đen như đáy nồi, xem chừng nếu không phải kiêng dè uy nghiêm của Phó Tịch Xuyên, có lẽ đã đấm thẳng vào mặt Lâm Song Ngữ rồi.
"Nói đi," Phó Tịch Xuyên lạnh lùng mở miệng, "Cậu lên cơn gì vậy?"
Phó Tấn vô thức siết chặt nắm tay. Trong mắt hắn, Lâm Song Ngữ không xứng đáng dính líu đến bất cứ thứ gì của nhà họ Phó.
Hồi trước, hắn đã phải bịt mũi mà miễn cưỡng để cậu vào RuiPu, nhưng cũng chẳng hề có ý định để cậu sống yên ổn.
Ai ngờ, cái tên Lâm Song Ngữ luôn bị coi thường, trước giờ nhạt nhòa chẳng ai để mắt đến, vậy mà lại lọt vào mắt xanh của Phó Tịch Xuyên, còn được mở cửa sau cho vào Đỉnh Sáng. Điều này khiến Phó Tấn còn tức hơn cả việc để cậu vào RuiPu.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT