Ở giữa linh trì rộng lớn, nước hồ xanh biếc, xung quanh là vô số tia sáng màu vàng kim và hồng phấn lập lòe phản chiếu, tạo thành từng mảng sóng đẹp đẽ.

Những chiếc lá sen khẽ lay động, từng giọt sương mờ ảo đọng trên đó, tựa như hạt ngọc rơi rớt trên cánh hoa sen trắng phấn mềm mại. Mấy tiểu linh phó đứng bên đình  cạnh linh trì, vừa ném thức ăn cho cá vào hồ, vừa thì thầm trò chuyện.

"Nghe nói đạo lữ mới của Kiếm Tôn tối qua không cẩn thận ngã xuống hồ, các ngươi biết chuyện này rốt cuộc là thế nào không?"

"Có người nói Kiếm Tôn muốn giết người diệt khẩu, bởi vì Kiếm Tôn đang lén tu luyện Vô Tình Đạo!"

"Sao có thể chứ? Ta lại cảm thấy là tiểu thiếu gia nhà họ Tô tự thấy không xứng với Kiếm Tôn, xấu hổ nên nhảy xuống hồ. Dù sao thì Ngũ linh căn phế vật, chậc…"

"Đúng thế, Ngũ linh căn thì làm được gì, còn không bằng đám hạ nhân chúng ta. Đến cả tiêu chuẩn nhập môn để vào tông môn cũng không đạt nổi. Nếu là ta, ta cũng nhảy cho xong, tránh sau này đức hạnh, phẩm chất không xứng, làm Kiếm Tôn xấu hổ!"

Nghe tiếng nghị luận của đám linh phó bên ngoài, chỉ cách có một cái hành lang, càng ngày càng quá đáng, khóe miệng Tô Vân Khanh khẽ run rẩy. Cuối cùng, không nhịn nổi, cậu giơ tay che bên môi, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Tiếng ho của Tô Vân Khanh vừa vang lên, đám linh phó bên ngoài lập tức kinh hãi, vội vàng ném luôn linh thực đang cho cá ăn, rồi chạy tan tác như chim thú.

Lâm Thủy tiểu trúc cũng theo đó mà yên tĩnh trở lại.

Tô Vân Khanh thở dài, ôm ngực từ trên chiếc giường nệm ngọc thạch phủ lụa mỏng ngồi dậy. Mái tóc đen mềm mại như mây buông xõa khắp người, lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt.

Điều này càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo có phần trắng bệch tiều tụy đáng thương của cậu, ngũ quan càng thêm tinh xảo đến kinh diễm.

Lông mi khẽ run, Tô Vân Khanh hỏi trong lòng: "Hệ thống, vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi?"

Không lâu sau, một giọng nói trầm trầm vang lên: "Ta nói, ngươi không phải Bạch Nguyệt Quang của vai chính."

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Vân Khanh lộ ra vài phần nghi hoặc: "Xinh đẹp thế này, mà lại không phải Bạch Nguyệt Quang?"

Hệ thống ho khan một tiếng: "Không chỉ không phải Bạch Nguyệt Quang, vừa nãy ngươi không nghe đám người kia nói sao? Ngoài tư chất kém, nguyên chủ này còn là một kẻ thích làm loạn — tự ý thay ca ca xuất giá, còn uống cả Sinh Tử Đan, nhiều lần lấy mạng sống ra để câu dẫn, mưu đồ muốn phá hỏng Vô Tình Đạo của nam chính Kiếm Tôn, nhưng nam chính không thèm để ý. Chết sớm đã là may mắn lắm rồi."

Tô Vân Khanh im lặng một lúc, nhắm mắt lại, ngón tay thon dài xinh đẹp khẽ vuốt những sợi tóc đen rũ trước ngực, từng chút, từng chút một.

Hệ thống khó hiểu: "Ngươi làm gì vậy?"

Tô Vân Khanh mở mắt, nhìn cổ tay trắng nõn yếu ớt cùng sợi tóc đen trên tay, giọng nhàn nhạt:"Vậy bây giờ ta phải ngồi chờ chết sao?"

Hệ thống: ?

Nhìn đôi mắt đen láy nhưng không lộ chút cảm xúc nào của Tô Vân Khanh, hệ thống giật thót tim, vội vàng dỗ dành: "Kỳ thật nhiệm vụ của hệ thống đâu khó đến thế. Chỉ cần ngoan ngoãn không làm loạn, sống đến khi nam chính và đám thụ của hắn cùng phi thăng, ngươi cũng có thể an hưởng tuổi già rồi."

Tô Vân Khanh nhướng mày: "Thật không? Nói nghe thử xem."

Hệ thống lúng túng một hồi, nhưng vẫn nhanh chóng truyền tải bối cảnh câu chuyện xuyên thư cho Tô Vân Khanh.

Sau khi bối cảnh câu chuyện được truyền tải xong, Tô Vân Khanh xem qua tóm tắt và phần giới thiệu nhân vật của cuốn đam mỹ hậu cung NP, tên là “Kiếm Đạo Chí Tôn” này. Đôi mắt xinh đẹp không khỏi khẽ híp lại.

Thấy biểu cảm của Tô Vân Khanh, hệ thống vội nói: "Ký chủ, ngươi có vấn đề gì cứ trực tiếp hỏi ta."

Tô Vân Khanh dùng ngón tay trắng nõn chỉ vào khung bối cảnh câu chuyện, nói: "Cuốn này, Tô Vân Khanh chương mười đã offline rồi… Ngươi nói ta có thể sống đến khi bọn họ phi thăng? Hệ thống, ngươi không lừa ta đấy chứ?"

Hệ thống nghe mà lạnh hết cả sống lưng, qua một lúc lâu, nó ho khan một tiếng: "Chương mười chẳng phải là do chính cậu ta muốn hãm hại ca ca, rồi bị Kiếm Tôn phát hiện nhốt lại sao? Cậu ta là do tự đập đầu vào tường mà chết, ngươi có thể không đập đầu mà."

Tô Vân Khanh cười khẽ: "Nhưng Kiếm Tôn muốn nhốt cậu ta năm mươi năm cơ mà."

Hệ thống bị nụ cười của Tô Vân Khanh làm cho hoảng hốt, chỉ đành cười gượng: “Ngươi có thể kiếm hảo cảm của Kiếm Tôn mà, chỉ cần lúc ấy hảo cảm đủ cao, nói không chừng có kỳ tích đó!” 

Tô Vân Khanh nhướng mày: "Độ hảo cảm của Kiếm Tôn? Làm thế nào để tăng?"

Hệ thống im lặng một lúc, thành thật lắc đầu: "Không biết."

Tô Vân Khanh: "Ồ."

Hệ thống vội vàng bổ sung: “Đừng vội mà! Giờ ngươi có nhiệm vụ quan trọng, hoàn thành xong là có 100 tích phân. Nếu cần, ngươi có thể đổi phù truyền tống, lúc đó chạy trốn cũng được mà.”

Tô Vân Khanh khẽ động tâm, hỏi: "Nhiệm vụ gì?"

Hệ thống: "Ờm… Để ta tìm thử, à! Tìm thấy rồi!"

Giây tiếp theo, một khung thoại màu lam hiện lên trước mặt Tô Vân Khanh.

【Nhiệm vụ chính tuyến: Về nhà họ Tô để kể khổ với Tô Vân Lam, khiến Tô Vân Lam đến Kiếm Tông xin lỗi, tạo cơ hội vai chính tình cờ gặp gỡ, tích phân: 100. 

【Nhận / Không nhận nhiệm vụ?】

Tô Vân Khanh nhìn khung thoại trước mặt, hàng mi dài khẽ động: "Hệ thống, ta không nhầm thì Tô Vân Lam là ca ca của ta đúng không? Ta đoạt hôn sự của hắn, giờ còn phải về nhà ép hắn đến Kiếm Tông xin lỗi ư."

Hệ thống căng da đầu: "Ừ… Đúng vậy."

Nhưng thấy sắc mặt Tô Vân Khanh sắp đổi, hệ thống vội nói: "Nhưng ngươi cũng đọc truyện rồi, cốt truyện nguyên tác vốn dĩ như vậy. Tô Vân Lam là người chính trực, hắn biết chuyện này vốn là lỗi của nhà họ Tô, nên mới đi xin lỗi."

Tô Vân Khanh trầm ngâm một lúc: "Vậy được rồi, ta sẽ cố thử xem."

Hệ thống vội cười hì hì: “Thử thôi mà! Không sao đâu, không sao đâu!”

-

Dưới sự trợ giúp và chỉ dẫn của hệ thống, Tô Vân Khanh chống đỡ thân thể yếu ớt, miễn cưỡng rửa mặt chải đầu, rồi đi tìm Kiếm Tôn.

Theo cốt truyện, hiện tại Kiếm Tôn đang bế quan, chủ yếu né tránh Tô Vân Khanh.

Nguyên chủ trước kia sau khi tỉnh lại từ dưới hồ liền náo loạn ngoài động phủ của Kiếm Tôn, khóc lóc đòi về nhà. Đám kiếm phó sợ cậu ta quấy rầy Kiếm Tôn tu luyện nên đành đồng ý đưa về.

Nhưng giờ Tô Vân Khanh không còn là tiểu thiếu gia thích làm loạn nữa, cậu không định dùng cách cũ.

Quả nhiên, khi Tô Vân Khanh tìm đến động phủ tu hành của Kiếm Tôn, đã bị một kiếm phó mặc hắc y chặn lại.

Tô Vân Khanh đã đọc cốt truyện, biết đây là kiếm phó Đinh Mão của Kiếm Tôn. Lúc này, cậu cúi đầu hành lễ với Đinh Mão, ôn tồn nói: "Đinh Mão sư huynh, có thể cho ta vào được không? Ta có việc muốn tìm Tôn thượng."

Hệ thống khen trong lòng: Không tệ, rất lễ phép.

Đinh Mão đêm qua thấy Tô Vân Khanh còn muốn nhảy hồ tìm chết, giờ nhìn cậu khách khí thế này, còn tưởng mình nhìn nhầm.

Nhưng rất nhanh, Đinh Mão cứng rắn lấy lại tinh thần, lạnh lùng nói: "Tôn thượng đang bế quan, phu nhân vẫn nên về đi. Đừng làm khó Đinh Mão."

Tô Vân Khanh ngẩng đầu, dùng đôi mắt xinh đẹp lặng lẽ nhìn Đinh Mão: "Kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là ta nhớ nhà, muốn về thăm huynh trưởng. Đinh Mão sư huynh có thể giúp ta được không?"

Đinh Mão kinh ngạc, theo bản năng nghĩ tiểu thiếu gia này lại muốn tìm đường chết. Nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp mà tái nhợt, yếu ớt của Tô Vân Khanh, cùng biểu cảm nhu thuận ôn hòa, Đinh Mão lại do dự.

Đúng lúc một cơn gió thổi qua, Tô Vân Khanh hít hít mũi, chóp mũi tinh xảo hơi phiếm hồng. Cậu vốn đã bị ngã xuống nước tối qua, giờ thân thể chưa khỏe hẳn, chóp mũi và khóe mắt đều lộ ra chút hồng hào bất thường. Đôi mắt lại mông lung như phủ sương, hơi ngấn nước, trông như mỹ nhân đáng thương được làm bằng sứ.

Biểu cảm này khiến hệ thống nhìn mà cũng ngây ra, không ngờ ký chủ lần này lại biết diễn thế!

Huống chi là Đinh Mão, người không gần sắc đẹp.

Đinh Mão do dự một lúc lâu, không nhịn nổi, thấp giọng nói: "Phu nhân thật sự chỉ muốn về nhà thăm huynh trưởng? Không làm gì khác?"

Tô Vân Khanh nhẹ nhàng gật đầu.

Đinh Mão nghe vậy, liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, lại nhìn đôi mắt ngấn nước của Tô Vân Khanh, cuối cùng cắn răng, căng da đầu nói: "Được, vậy ta đưa phu nhân đi đoạn đường, Nhưng hôm nay phu nhân nhất định phải quay lại.”

Hắn nghĩ: Hắn làm vậy là để giúp Kiếm Tôn đỡ phải lo lắng, sợ phu nhân lại gây rối mới làm thế. Chứ không phải vì thấy phu nhân đáng thương đâu! Nhất định không phải! Ừ.

Tô Vân Khanh cuối cùng nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Tốt, vậy đa tạ Đinh Mão sư huynh."

Đinh Mão suýt nữa lại ngây người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play