Lam Cảnh Thần sau khi ra khỏi lều chỉ huy, anh cùng Mễ Khải đi vòng quanh doanh trại, bước chân trầm ổn, ánh mắt như lưỡi dao lặng lẽ lướt qua từng ngóc ngách – quan sát nơi mà em gái cậu đã phải ở lại suốt mấy ngày qua. 
Ở Haiti, bầu trời luôn bị nhuộm bởi một lớp mù bụi xám xịt, ánh nắng yếu ớt xuyên qua như một tấm lụa mỏng, chạm xuống những mái lều bạc màu và hàng rào kẽm gai hoen gỉ. 
Khung cảnh xung quanh gợi cảm giác áp bức đến khó thở. Lều tạm chắp vá bằng bạt rách và vải vụn, mùi hôi tanh của nước đọng và rác thải quyện vào hơi nóng oi bức. Người dân nơi đây – thân hình gầy guộc, áo quần cũ sờn đến mức chẳng phân biệt nổi nam hay nữ, miễn là còn tấm vải che thân đã là may mắn. Đám trẻ con chân trần, làn da sạm nắng, tóc khét khô cứng, đôi mắt đen sâu hoắm như chứa cả vực tối. 
Khi đến gần một khu lều bị bịt kín bằng nhiều lớp bạt dày, không khí nơi đó càng đặc quánh mùi thuốc khử trùng và hơi ẩm. Mễ Khải vừa định bước lên, tay khẽ vén mép bạt, thì một giọng nữ trầm tĩnh vang lên phía sau: 
“Đó là khu cách ly bệnh nhân dịch tả.” 
Lam Cảnh Thần dừng lại, bàn tay trong túi quần khẽ siết, rồi xoay người nhìn về phía phát ra tiếng nói. Một bóng dáng mảnh khảnh trong chiếc áo blouse trắng hiện ra, tóc buộc gọn, gương mặt tĩnh lặng nhưng đôi mắt lại ẩn giấu một thứ gì khó đoán. 
“Hai người tốt nhất nên dừng bước.” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play