Ánh đèn huỳnh quang vàng vọt, doanh trại nơi biên địa Haiti tựa như một ốc đảo sáng rực giữa màn đêm hoang vu, cô tịch. Tiếng gió thổi lướt qua mái bạt, mang theo mùi đất cháy khét và hơi lạnh của đêm rừng nhiệt đới, khiến từng hàng lính gác lặng lẽ di chuyển tựa như những chiếc bóng vắt ngang giữa thực tại và chiến trường u ám. Radio trên vai một binh sĩ lách cách phát ra vài âm thanh đứt đoạn – một vài tín hiệu nội bộ, khô khốc mà lạnh người như tiếng tim nín thở của một kẻ sắp đối mặt với hiểm họa vô hình.
Căn lều y tế nằm lặng lẽ ở khu vực trung tâm doanh trại, được gia cố bằng lớp bạc phản quang và lưới chống đạn chuyên dụng. Bên ngoài, bốn ẩn vệ trong trang phục đen tuyền của Tề gia đứng thành hình vuông, mỗi người một hướng, mắt không chớp, tay đặt sẵn trên cò súng. Lệnh từ thượng cấp, bất cứ ai tiếp cận quá ba bước, xử lý tại chỗ.
Bên trong lều, ánh đèn vàng nhạt dịu mắt phủ xuống bóng người đang ngồi trầm mặc bên giường bệnh.
Trên chiếc giường bệnh đơn sơ kê sát góc lều, Lam Tịch Dao tựa lưng vào gối, khuôn mặt tuy tái nhợt nhưng đôi con ngươi nâu dẻ đã sáng trở lại, mang theo sự trầm tĩnh đến kỳ lạ – đó không phải sự yếu ớt của một người vừa hồi phục, mà là sự bình thản sau khi đã đi qua sinh tử.
Tề Thiên Vũ ngồi cạnh giường. Cà vạt tháo bỏ, áo khoác vắt hờ qua thành ghế, sơ mi trắng đã nhăn vì cả ngày không đổi. Bóng dáng cao lớn của anh như một bức tượng điêu khắc tạc bằng thép lạnh dưới ánh sáng đèn dầu mờ nhạt. Dẫu ngồi yên, thần thái vẫn toát ra cỗ khí trầm tĩnh mang tính áp chế tự nhiên, nhưng ánh mắt lại không còn sắc bén như mọi khi – mà đang đặt nơi Lam Tịch Dao với một tầng cảm xúc phức tạp, vừa trầm mặc, vừa khắc khoải, như sóng ngầm cuộn xoáy dưới lớp băng mỏng.
Lam Tịch Dao khẽ nghiêng đầu nhìn anh, môi cong nhẹ:
“Anh định canh em cả đêm đấy à, Tề lão đại?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT