Bốn đứa trẻ ở trong núi rừng suốt nửa ngày, lúc trở về ai nấy đều lấm lem bùn đất, trông vô cùng nhếch nhác.
Trương Lục Lang và Trương Nhị Muội vốn đã quen với bộ dạng này của nhau, chẳng có gì lạ lẫm. Nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Cố Cảnh Vân trong tình trạng tương tự. Lúc trước, khi mãi mê làm việc, họ không để ý nhưng bây giờ lại không nhịn được mà lén lút nhìn hắn, trong lòng thoáng nghĩ—hóa ra "ma ốm" cũng chẳng khác gì bọn họ!
Cố Cảnh Vân lại không nhận ra điều gì bất thường trên người mình, chỉ có đôi mắt sáng rực, trong lòng ôm đầy rau dại.
Lê Bảo Lộ còn dơ hơn cả Cố Cảnh Vân, mặt mũi đầy bùn nhưng nàng vẫn vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt Trương Lục Lang và Trương Nhị Muội, còn hẹn nhau chiều mai đi xem bẫy thú đã đặt hôm nay.
Lần này, Cố Cảnh Vân không phản đối nữa. Hắn thậm chí còn chủ động gật đầu với Trương Lục Lang, xem như chính thức gia nhập cuộc hẹn này.
Quả nhiên, chơi đùa là cách tốt nhất để trẻ con xóa bỏ hiểu lầm và khoảng cách. Lê Bảo Lộ tự hào thầm khen mình một câu, rồi vui vẻ nắm tay Cố Cảnh Vân cùng nhau trở về nhà.
**

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play