Tần Văn Nhân thực sự bị bệnh, nằm liệt trên giường, không thể dậy nổi. Bệnh của nàng không thể chịu gió, vì vậy cửa sổ trong phòng được đóng kín mít. Nhưng nếu đóng hoàn toàn, sợ rằng người vốn không có bệnh nặng cũng bị ngột ngạt đến suy sụp, nên cửa vẫn hé mở để không khí lưu thông.
Trong phòng còn có một tấm bình phong lớn, chắn ngang ngay cửa để cản bớt gió, làm dịu bớt luồng khí lạnh trước khi nó len lỏi vào bên trong.
Dù vậy, vừa bước vào phòng, Lê Bảo Lộ đã cảm thấy ngột ngạt. Một mùi thuốc đông y nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Từ nhỏ, nàng thường được tổ phụ bế theo bên người, nên quen với mùi thuốc. Nhưng những loại thuốc đó đều là dược liệu khô, mùi hương dễ chịu hơn. Còn mùi trong phòng Tần Văn Nhân thì quá nặng, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Cố Cảnh Vân cũng cau chặt mày, lo lắng nhìn mẫu thân.
Giữa trời hè oi bức, Lê Bảo Lộ thích duỗi chân khi ngủ mới thoải mái, còn Tần Văn Nhân lại đắp chăn mỏng, kéo cao đến tận cổ. Nàng nhắm chặt mắt, sắc mặt tái nhợt, trông vô cùng yếu ớt.
Lê Bảo Lộ giờ mới hiểu vì sao một chuyện trọng đại như hôn ước của nhi tử mà bà không xuất hiện. Không phải không muốn, mà là không thể đi nổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT