Editor: NYKA
Tháng 9, thành phố Lung.
Tại quán cà phê Poison nằm ở trung tâm thành phố, Thẩm Từ ngồi trong góc cạnh cửa sổ, một tay chống cằm, thẫn thờ nhìn ra bầu trời ngoài kia.
Ánh nắng thật đẹp, cái tuổi cô vừa trọng sinh về cũng thật đẹp, cái độ tuổi mà không có ai gọi cô là “mụ già”.
Chỉ nửa tiếng trước, ở tuổi 65, cô vừa hoàn thành ca làm cuối cùng và chính thức nghỉ hưu một cách vẻ vang.
Nhưng trên chuyến xe buýt về nhà, cô chỉ mới chợp mắt một chút, mà khi mở mắt ra, đã thấy mình quay lại thời điểm 20 tuổi.
Tuổi đôi mươi trẻ trung, vóc dáng bốc lửa.
Làn da căng mịn, cùng với sự tự tin ngút trời.
Điều kiện ngoại hình chuẩn chỉnh, cô cũng không cần đeo kính.
Và vẫn còn bạn trai.
Mọi thứ đều thật kỳ lạ và khó tin, nhưng rất nhanh, Thẩm Từ đã bình thản chấp nhận.
Với tư cách là một nhà khoa học đã nhiều năm nghiên cứu trong lĩnh vực không gian và đạt được những thành tựu nhất định, việc nhanh chóng tiếp nhận những điều chưa biết dường như là thiên phú của cô.
Khi tỉnh lại, cô vẫn đang trên xe buýt, những ký ức xa xưa nhưng rõ ràng dần hiện về. Cô nhớ hôm nay, mẹ của Lê Tiêu hẹn gặp cô tại quán cà phê.
Lê Tiêu, bạn trai của cô.
Ngay tức khắc, cô nhìn thấy tấm kính trong suốt phản chiếu hình ảnh của một quý bà sang trọng và kiêu sa.
Thẩm Từ ngồi thẳng người, ánh mắt hướng về người đối diện đang chậm rãi ngồi xuống.
Thẩm Từ còn chưa kịp mở lời thì người phụ nữ ngồi trước mặt cô hơi ngẩng cao chiếc cằm quý phái, lấy từ chiếc túi Hermès Kelly da vân màu cam ra một tấm séc, rồi nhẹ nhàng đặt nó trước mặt cô.
“Cho cô 10 đồng, cô hãy rời xa con trai tôi ngay!”
10 đồng?
Thẩm Từ ngẩn người, thầm nghĩ: Câu thoại này hình như sai rồi!
Lần trước chẳng phải là 100 nghìn sao?
Sao giờ lại thành 10 đồng thế này?
Có 10 đồng mà cũng phải rườm rà đến mức viết cả một tấm séc hả trời?
“Tôi biết những cô gái trẻ như cô thường nghĩ gì ở cái tuổi này. Cô muốn trèo cao, tìm đường tắt. Nhưng cô phải hiểu rõ một điều: cô và con trai tôi thuộc về hai thế giới khác nhau. Đã có sự khác biệt về tầng lớp, thì không thể miễn cưỡng hòa hợp được đâu.”
Vừa nói, mẹ của Lê Tiêu vừa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Từ vài giây, rồi khịt mũi cười khẩy đầy khinh miệt:
“Nhìn thì đúng là khá xinh, nhưng nhan sắc như thế này chỉ có thể lừa được những cậu trai đơn thuần như con trai tôi, chứ không qua mắt được tôi đâu.”
Thẩm Từ cuối cùng cũng hoàn hồn sau cú sốc “10 đồng”, nhưng những gì mẹ Lê nói, cô chỉ nghe rõ được một nửa.
Đứa nào đơn thuần cơ?
Con trai bà đơn thuần?
Lê Tiêu đơn thuần á?
Thẩm Từ không nhịn được, lạnh lùng bật cười. Mẹ của Lê Tiêu thấy vậy, không khỏi nhíu đôi mày sau cặp kính râm, không hài lòng hỏi:
“Cô cười cái gì?”
“Không có gì, chỉ là tôi chợt nhớ đến vài chuyện buồn cười thôi.”
Và cả chính bản thân ngây thơ ngày trước của mình.
Cô cũng từng nghĩ rằng Lê Tiêu là một người đơn thuần. Một chàng trai lớn lên trong nhung lụa, được chiều chuộng trong một gia đình hào môn thì làm sao có thể xấu xa được?
Cho đến khi hắn đánh cắp bài luận văn khoa học mà cô đã vất vả suốt hai năm để hoàn thành, rồi công bố nó dưới tên của hắn ta. Lúc đó, Thẩm Từ mới nhận ra bản thân đã phạm phải sai lầm to lớn vì “nhìn mặt mà bắt hình dong.”
Chính nhờ bài luận văn đó, hắn ta bỗng chốc nổi tiếng, thuận lợi gia nhập viện nghiên cứu khoa học danh tiếng nhất cả nước.
Những lời khiếu nại và kêu cứu của cô, trước khối tài sản khổng lồ của tập đoàn Lê Thị, đều như đá chìm đáy biển.
Sau đó, bằng nỗ lực của mình, cô cuối cùng cũng trở thành đồng nghiệp của Lê Tiêu, thậm chí còn là cấp dưới trực tiếp của hắn.
Người ta nói: “Có tật thì giật mình.” Trong mắt Lê Tiêu lúc này, cô chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ, loại có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Vì vậy, trong thời gian làm việc cùng nhau, hắn đã lợi dụng chức quyền để tìm mọi cách làm khó cô. Cuối cùng, bằng thủ đoạn bẩn thỉu là dùng 2 tỷ từ quỹ của tập đoàn Lê Thị để đầu tư vào viện nghiên cứu, hắn đá cô ra khỏi nhóm nghiên cứu.
Năm đó, cô 29 tuổi, thất nghiệp và phải ngồi ở nhà tìm việc.
Nhưng vàng thật không sợ lửa. Đã là vàng thì nhất định sẽ tỏa sáng.
Cô không bỏ cuộc.
Dựa vào kinh nghiệm và thành quả nghiên cứu tích lũy trong những năm làm việc tại viện, một lần nữa, cô viết nên một bài luận văn gây chấn động trong giới khoa học.
Sau khi bài viết được công bố, cô nhanh chóng được nhận vào làm tại Cục Nghiên cứu Khám phá Không gian Quốc gia.
Từ đó, cô luôn cống hiến hết mình, làm việc chăm chỉ và tận tụy. Suốt cả cuộc đời, cô không lập gia đình, thay vào đó, cô không ngừng nỗ lực trong lĩnh vực thám hiểm không gian, cho đến khi về hưu một cách vẻ vang ở tuổi 65.
“Dì à, tôi nghĩ dì nói đúng đó, tôi và anh ta quả thực không cùng một loại người.”
Thẩm Từ ung dung đẩy tấm séc 10 đồng trả lại trước mặt người đối diện:
“Tấm séc này, cũng không cần thiết đâu. Tuy tôi không giàu có gì, nhưng cũng không đến mức thiếu 10 đồng này.”
Phản ứng của Thẩm Từ nằm ngoài dự liệu của mẹ Lê. Bà ta dùng ngón tay hạ thấp cặp kính râm trên sống mũi xuống, ánh mắt xoáy thẳng vào Thẩm Từ.
Không phải cô ta nên khóc lóc thảm thiết từ chối, rồi khẳng định rằng mình và Tiêu Tiêu thật lòng yêu nhau, chẳng ai có thể chia cắt hai đứa nó sao?
Lần trước, đúng là Thẩm Từ đã làm vậy.
"Thấy ít à? Tôi đã tìm hiểu qua gia cảnh của cô rồi, với một gia đình như nhà cô thì 10 đồng cũng không phải ít đâu. Hay là cô đang giỡn mặt tôi? Đừng hòng bày trò với tôi!"
Mẹ Lê đeo lại kính râm, giọng điệu lạnh nhạt hơn.
Thẩm Từ mỉm cười nhẹ nhàng: “Dì nghĩ nhiều rồi. Tôi sẽ chia tay với Lê Tiêu, tôi hứa với dì luôn đó!”
“Tôi không đồng ý!”
Một tiếng quát đầy giận dữ bất ngờ vang lên từ bên cạnh, khiến mẹ của Lê Tiêu giật mình. Thẩm Từ thì ngược lại, cô chỉ khẽ nhếch khóe môi, điềm nhiên như không.
Lần này hắn vẫn xuất hiện giống hệt lần trước.
Lúc trước, Lê Tiêu đã bất ngờ tới đây. Cả hai cùng nhau kiên quyết bày tỏ rằng, dù thế nào thì họ cũng sẽ ở bên nhau. Bọn họ dùng đủ mọi lý lẽ, vừa mềm mỏng vừa cảm động, để thuyết phục mẹ hắn.
Cuối cùng, vì thương con trai, bà ta miễn cưỡng đồng ý cho họ tiếp tục hẹn hò.
Lê Tiêu sải bước đến bên Thẩm Từ, hắn nhanh chóng ngồi xuống vị trí cạnh cô, một tay ôm lấy vai cô. Giọng hắn đầy quả quyết:
“Mẹ, con sẽ không chia tay với Thẩm Từ đâu!”
"Tiêu Tiêu! Mẹ có bao giờ hại con chưa? Mẹ làm thế này là vì muốn tốt cho con!"
Mẹ của Lê Tiêu vừa sốt ruột vừa tức giận lên tiếng.
Rõ ràng là bà ta sắp thành công rồi. Tự nhiên con trai lại đột nhiên xuất hiện, bây giờ, cô gái này rất có khả năng sẽ đổi ý!
Thế nhưng, Thẩm Từ mặt không cảm xúc, gỡ cái tay của Lê Tiêu đang đặt trên vai mình xuống. Dưới ánh mắt đầy sự khó hiểu của hắn ta, cô đứng lên, nhìn thẳng vào hắn và nói:
“Lê Tiêu, tôi chơi đủ rồi. Chúng ta dừng lại ở đây thôi.”
"Cái... cái gì cơ?"
Lê Tiêu ngẩn người hỏi lại: “Em nói chơi đủ rồi là có ý gì?”
Thẩm Từ khẽ nhếch môi cười: “Nghĩa đen đấy, tôi chơi với anh đủ rồi.”
Sắc mặt Lê Tiêu từ nghi hoặc liền chuyển thành kinh ngạc, cuối cùng là phẫn nộ.
"Thẩm Từ à, bây giờ không phải là lúc để em hành động bốc đồng, càng không phải lúc để em nói đùa đâu!"
Lê Tiêu cố gắng đè nén cơn giận, nói đầy nghiêm túc.
Thẩm Từ nhìn vào khuôn mặt của hắn. Dù đã bao nhiêu lần đối diện với gương mặt này, cô vẫn phải công nhận rằng, hắn ta đủ đẹp trai. Ngay cả khi hắn nhíu mày vì băn khoăn, tròn mắt vì kinh ngạc, hay khi hắn đỏ bừng cả mặt vì tức giận, thì tất cả đều rất cuốn hút.
Mọi biểu cảm đều rất xinh đẹp.
Nhưng chỉ cần nhìn lâu thêm một chút, thì cảm giác ghê tởm bị dồn nén từ sâu trong đáy lòng cô lại trào lên, phá vỡ hoàn toàn sức hút của hắn ta.
Thẩm Từ dời mắt, quay sang phía mẹ của Lê Tiêu, mỉm cười dịu dàng:
“Dì à, thật ra tôi có một sở thích khá kỳ lạ. Tôi chỉ thích chơi trò bí mật yêu đương với các cậu ấm nhà giàu. Bây giờ bị dì phát hiện rồi, tôi cũng thấy trò này chẳng còn gì thú vị nữa.”
“À đúng rồi, tôi và Lê Tiêu chưa từng lên giường. Có thuê phòng một lần, nhưng anh ta... không thể lên được. Không rõ là do căng thẳng, hay là do vấn đề về sức khỏe. Nên tôi đề nghị khi nào dì rảnh thì hãy đưa anh ta đi bệnh viện kiểm tra thử nhé. Dù sao thì anh ta vẫn còn trẻ mà.”
“Chầu cà phê này, tôi mời.”
Nói xong, Thẩm Từ xoay người bước về phía quầy thu ngân, bỏ lại hai mẹ con nhà họ Lê với gương mặt tái xanh, cứng đờ tại chỗ.
“Chào cô, tôi muốn thanh toán bàn số 5.”
“Chào quý khách, hóa đơn của bàn số 5 tổng cộng là 7 lỵ 5, để tôi quét mã thanh toán cho quý khách ạ.”
Thẩm Từ khẽ nhíu mày đầy hoang mang, trong đầu nghĩ là chắc mình đã nghe nhầm, có lẽ là 75 đồng chăng?
[Thanh toán thành công 7 lỵ 5.]
Giọng thông báo từ máy tính tiền vang lên, theo bản năng, cô cúi xuống nhìn màn hình thanh toán trên WeChat Pay:
[Thanh toán thành công 0.0075 đồng.]
7 lỵ 5?
Đồng, hào, xu... lỵ?
Đôi mắt Thẩm Từ mở thật to. So với việc chấp nhận sự thật rằng mình đã trọng sinh, thì điều này còn làm cô choáng váng hơn nhiều.
Đúng là một đơn vị tiền tệ ít ai biết đến!