Nếu từ nhỏ đã được đào tạo để kế thừa vị trí Công tước, thì việc xử lý những vấn đề này có lẽ sẽ dễ dàng hơn một chút chăng? Quá khứ không thể thay đổi, nên không thể biết được.
Đột nhiên, hình ảnh của Alisa sáng nay hiện lên trong đầu anh.
Rashid thấy mình vô thức mỉm cười. Một khi bắt đầu nghĩ về cô ấy, anh không thể tập trung vào các tài liệu nữa, mà liên tục nhớ lại giọng điệu điềm tĩnh, những câu trả lời mỉa mai và vẻ mặt không mấy hài lòng của cô ấy. Chưa ai dám đối xử với anh như vậy trước đây cả. Thật may mắn khi cô ấy nói rằng sẽ ổn sau khi nghỉ ngơi, mặc dù cô đột nhiên bị chảy máu cam và điều đó không khỏi khiến anh giật mình.
Anh nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái. Mặc dù đã đeo nó từ khi kết hôn, nhưng giờ đây anh lại cảm nhận được trọng lượng của nó một cách rõ ràng, vì trước đây anh chưa bao giờ ý thức được nó.
Điều gì đã làm thay đổi một người phụ nữ luôn kín đáo và tránh xa anh vậy?
'Thật thú vị.'
Rashid chống cằm lên tay. Đôi mắt màu vàng của anh ánh lên một cách kỳ lạ.
Rất hiếm khi có sự kiện bất ngờ nào làm anh hài lòng. Nhưng lần này, tình huống không thể làm rõ này lại khá thú vị. Một cuộc nổi loạn không gây ra mối đe dọa nào lại vừa mới mẻ vừa bất ngờ.
Đối với anh, thế giới được chia thành hai loại: có và không, có thể và không thể, O và X, thích và không thích, những việc phải làm và những việc không cần làm... Cái vùng xám, sự thỏa hiệp mơ hồ, là dành cho những kẻ đã thất bại hoặc từ bỏ việc phân loại rõ ràng.
Đối với anh, kế thừa tước vị Công tước là điều có thể. Giết anh trai và em gái ruột của mình trước đó cũng vậy. Giam lỏng mẹ mình trên một hòn đảo cũng hoàn toàn có thể.
Nhờ đó, Rashid Penvernon đã từ vị trí con trai thứ hai của gia tộc công tước trở thành Công tước Penvernon hiện tại.
Hoàng đế không buộc tội Rashid về tội giết người và cho phép anh sở hữu mọi thứ của gia tộc công tước. Của cải, quyền lực và danh dự khổng lồ trở thành tài sản của ông ta một cách trọn vẹn.
Cái giá của việc này chính là lòng trung thành tuyệt đối với hoàng tộc. Ý định của họ là củng cố quyền kiểm soát đối với Công quốc Penvernon bằng cách tạo ra một món nợ rõ ràng.
Sử dụng khả năng của mình cho hoàng tộc, tuân theo và phục vụ hoàng tộc, không nổi loạn, không quá nổi bật…
Mặc dù lòng trung thành đã được tuyên thệ bằng máu từ thời các vị tiền nhiệm từ lâu, nhưng những ràng buộc của Hoàng đế ngày càng trở nên tinh vi hơn. Có lẽ vì ông ta nghĩ rằng: “ Dù sao thì hắn là người có thể thiêu rụi Granrose bất cứ lúc nào mà”.
Ban đầu, anh kháng cự. Nhưng quyền kiểm soát của hoàng tộc đối với sức mạnh của Rồng là không thể lay chuyển. Cuối cùng, sau khi quỳ gối một lần trong đại sảnh, Rashid đã bị khuất phục trước những kẻ đã đặt thứ xiềng xích quanh cổ anh.
Bây giờ thì không còn quan trọng nữa. Để họ làm bất cứ điều gì họ muốn. Việc cưới con gái của một gia đình bá tước mà hắn thậm chí còn chưa từng nghe tên cũng vậy. Tất cả đều như nhau đối với anh.
Rashid ngả lưng vào ghế và nhắm mắt lại. Ánh đèn dịu nhẹ của ngọn đèn chiếu lên mí mắt anh.
Anh thích những thứ có thể dự đoán trước được. Những khoảnh khắc trôi qua đúng như tưởng tượng mang lại một cảm giác bình yên đến nhàm chán.
Những điều nằm ngoài dự kiến thường khiến anh mệt mỏi. Ví dụ như việc anh trai cố gắng giết anh, và cả mẹ cùng em gái cũng tham gia vào kế hoạch đó. Đó là nỗi đau sinh ra từ sự ghen tị và cảm giác tự ti trước sức mạnh của con rồng mạnh nhất.
Vì vậy, Rashid quyết định không tin ai cả. Anh không thể tin tưởng bất kỳ ai nữa. Khi ngay cả những người thân ruột thịt cũng quay lưng lại với mình, thì làm sao anh có thể đặt niềm tin vào ai khác nữa đây?
Ý định của những kẻ đến gần anh quá rõ ràng đến mức anh không cần phải quan sát kỹ. Hình ảnh những con người yếu đuối, như những con côn trùng, thèm thuồng bám lấy anh thật đáng ghê tởm. Chịu đựng điều đó là một cực hình. Đó là lý do tại sao thế giới này thật đáng thất vọng và cuộc sống thật mệt mỏi.
Anh không giấu sự khinh thường của mình đối với người khác, và điều này cũng không ngoại lệ với người phụ nữ mà hoàng đế đã chỉ định cho anh.
Tước vị Công tước là một ách nặng nề và một gánh nặng tội lỗi. Đó không phải là vị trí mà anh muốn có, mà là vị trí mà anh phải có để tồn tại. Vì vậy, anh chỉ mong nhiệm vụ này sớm kết thúc.
Khi Rashid vẫy tay, ngọn đèn tắt ngấm. Trong bóng tối bao trùm, màn đêm tĩnh lặng bao bọc lấy anh. Để không ai phát hiện, tấm màn sao dần buông xuống, che phủ cơ thể của Công tước Penvernon.
Đêm dài và sâu thẳm cứ thế trôi qua.
***
Tấm thảm trải dài trên hành lang của cung điện hoàng gia có màu đỏ như máu, hoặc như những cánh hoa. Rashid điềm tĩnh bước trên đó. Hoàng đế đang chờ anh, ngự trên ngai vàng ở cuối tấm thảm.
Hoàng đế hiện tại, Helios Grandia, quả thực là một người phiền phức và lắm chuyện.
Từ khi Rashid có được khả năng điều khiển lửa, Hoàng đế luôn muốn biết chính xác anh đang làm gì. Khả năng của Rashid càng mạnh mẽ, Hoàng đế càng tò mò. Khao khát kiểm soát hoàn toàn Rashid của ông ta mãnh liệt đến nỗi ngay cả sự say mê của biết bao người phụ nữ từng si mê Rashid cũng không thể sánh bằng.
"Mong ánh hào quang của hoa hồng luôn bên ngài. Thần tham kiến Hoàng đế bệ hạ."
Rashid quỳ xuống trước Hoàng đế. Hoàng đế đưa tay ra hiệu, trên môi nở một nụ cười nhân từ. Đó là biểu thị cho phép đứng dậy. Rashid đứng lên.
"Công tước Penvernon, thật khó để gặp được ngươi nhỉ."
"Thần xin lỗi. Thần đã phải ở vùng đất phía tây một thời gian."
"Ta nghe nói. Ở đó có quái vật xuất hiện, phải không?"
Giọng điệu của ông ta rất bình tĩnh, cứ như đang nói về câu chuyện của người khác không liên quan đến mình, mặc dù nó xảy ra ngay trong lãnh thổ của đế quốc.
Rashid mỉm cười nhẹ khi đáp lại.
"Thần đã thực hiện những biện pháp cần thiết, vì vậy sẽ không có vấn đề gì xảy ra trong một thời gian nữa đâu ạ."
"Đối với Công tước Penvernon, mấy cái chuyện vặt vãnh chẳng là gì cả nhỉ?"
"Bệ hạ quá khen."
Khi anh cúi đầu nhẹ như một lời đáp, Hoàng đế cười lớn. Tiếng cười vang vọng trong đại sảnh rộng lớn.
"Phu nhân của ngươi thế nào rồi?"
Như đã dự đoán, ông ta quan tâm đến việc ta đối xử với người phụ nữ mà ông ta sắp đặt như thế nào. Cứ như thể ông ta thực sự tò mò về tình trạng của nàng. Rashid kìm nén sự mỉa mai sắp trào ra.
"Nàng khá hướng nội và không thích nổi bật. Nhưng nàng vẫn sống tốt ạ."
"Thật vậy sao? Có vẻ phu nhân của ngươi rất đảm đang."
"Con cảm ơn bệ hạ đã khen."
"Tuy nhiên, ta nghe nói vợ của ngươi mới đây gặp phải một vài việc không may đúng chứ?."
"Chỉ là tai nạn nhỏ mà thôi, bây giờ nàng ấy đã ổn rồi ạ."
Ngài ta nghe vẻ chuyện gì cũng biết nhỉ. Hẳn là thị nữ của Alisa đã làm việc rất chăm chỉ để báo tin đây.
Mặc dù biết rõ chuyện này, nhưng anh đã để mặc cô ta, anh nghĩ rằng giết cô sẽ chỉ khiến cho chỗ của Hoàng đế càng thêm phiền phức mà thôi. Đó là chuyện mà những kẻ thích ngồi lê đôi mách sẽ tranh nhau bàn tán, chắc chắn tin đồn đã lan truyền nhanh chóng. Nghĩ đến cảnh họ xì xào bàn tán khiến anh cảm thấy buồn nôn.
"May quá. Hoàng hậu nói phu nhân của ngươi rất nhớ ngươi đấy. Ta đã rất lo lắng đấy."
"Vậy sao...?"
Nhìn thái độ của nàng hôm qua, có vẻ nàng không nhớ ta đâu nhỉ. Ta tự hỏi không biết bọn họ đã biết được những chuyện gì.
Alisa không có nhiều người quen thân trong giới quý tộc. Rashid rất rõ về những người đó. Nhưng đây là lần đầu tiên anh nghe nói nàng thân thiết với Hoàng hậu. Mặc dù nghi ngờ, nhưng anh vẫn cần phải xác nhận.
"Hãy chăm sóc phu nhân của mình thật tốt, đừng để cô ấy cảm thấy cô đơn đấy. Dù sao thì nàng cũng là phu nhân của ngươi cả đời mà."
"Thần xin tuân lệnh."
Rashid cúi đầu.
Điều đó hoàn toàn có thể. Rashid dễ dàng phân định được các mệnh lệnh của Hoàng đế. Dù sao thì anh cũng sẽ làm như vậy, ngay cả khi Hoàng đế không nói ra.
Anh nghĩ đến vợ mình. Mái tóc mềm mại màu san hô, đôi mắt xám tro pha chút xanh, vẻ ngoài xa lạ khi cô ấy tức giận vì lời nói của anh có vẻ không giống tính cách của nàng ấy, nhưng lại hợp một cách kỳ lạ.
Thật lạ khi thấy nàng nhìn thẳng vào mắt anh mà không hề sợ hãi. Nghĩ đến việc sau một năm ngoan ngoãn vậy mà nàng có thể biểu lộ cảm xúc sinh động và nói những lời lẽ bất cần như vậy.
Liệu sau này nàng ta còn làm chuyện gì khác lạ nữa không?
Rashid đột nhiên tò mò về điều đó. Liệu đó chỉ là một sự bốc đồng nhất thời, hay nàng đang che giấu điều gì đó bên dưới bề ngoài? Giữa biển cả của sự nhàm chán, điều đó nảy mầm như một tia hiếu kỳ.
Anh vậy mà lại hứng thú với một người bình thường, điều này quả thật có chút bất ngờ.
Rashid chợt cảm thấy xa lạ với chính mình. Đó là một cảm xúc mà bình thường anh sẽ không bao giờ có.
Anh vẫn chưa biết chính xác điều gì đã khiến anh hành động như vậy.