Trong Tà Dương Trai, tình trạng vết thương của Phó Đức Thanh đã khôi phục khá nhiều.
Nhưng mà bị thương nặng tới gân cốt thì vẫn cần dưỡng thương trăm ngày, ông bị thương quá nặng, xém chút mất mạng, tuy lúc này có thể chống nạng xuống giường đi lại nhưng cũng không dám quá tốn sức, lúc rảnh rỗi chỉ ngồi trong thư phòng, lật xem bản đồ các nơi và địa thế núi sông.
Lúc Phó Dục đi vào, Phó Đức Thanh mới lật xong một quyển, đang ngồi trên ghế bành hoạt động gân cốt. Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của nhi tử thì dựa vào lưng ghế, nói: “Sao thế, Ngụy Thiên Trạch chịu khai ra rồi?”
“Hắn ta vẫn chưa có tin tức gì.” Phó Dục trầm giọng.
Phó Đức Thanh không xem trọng: “Thế thì cứ nhốt đó trước, không thiếu mấy ngày này. Lão tặc Ngụy Kiến đó độc ác nhẫn tâm, những thứ chúng ta tra được chắc chắn không sai, đợi ông ta trúng kế của chính mình, phía sau mới dễ làm.” Nói xong, dứt khoát đứng dậy, vươn vai một cái, cho Phó Dục ánh mắt dò hỏi.
“Lần này con đến là vì Du Đồng.” Khuôn mặt Phó Dục hơi sa sầm.
Phó Đức Thanh “à” một tiếng, ý tứ sâu xa, không đợi ông hỏi kỹ đã nhìn thấy Phó Dục vươn tay, giũ mở một đoạn lụa trắng, trải trên bàn. Nét mực đậm trên đó mạnh mẽ có sức sống, rõ ràng là nét chữ của nhi tử, mà mấy chữ mở đầu càng làm cho Phó Đức Minh hoảng sợ đến mức xém chút nữa trẹo cánh tay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play