Trong phòng im lặng một lúc, Thẩm thị nhìn vẻ mặt Du Đồng, người đó yên ổn ngồi dựa trên tháp Mỹ Nhân, như cười mà không cười, đôi mắt lạnh nhạt.
Ánh mắt gần như vui đùa đó quá mức trắng trợn, trong lòng Thẩm thị cực kỳ không thoải mái.
Nhưng mà chuyện đã đến nước này, nếu đã chọc cho Phó Đức Minh nổi giận đùng đùng thì dù sao cũng phải sớm ngừng lại. Thẩm thị đoán rằng một người vãn bối như nàng sẽ không đến mức theo đuổi không buông bỏ, thế nên cắn răng, ậm ờ nói: “Hôm nay ta qua đây là vì chuyện trước đó đi Thập Lý Phong. Lúc đó ta sơ suất, không chăm sóc chu đáo, làm cho cháu rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, ta rất áy náy. Bên ngoài có vài món đồ bổ, đều là đồ hảo hạng khó có được, để cháu tẩm bổ cơ thể.”
“Đồ bổ thì không thiếu.” Du Đồng hờ hững nói, chân mày hơi nhướng, “Lúc nãy bá mẫu nói... xin lỗi?”
Thẩm thị gật đầu: “Chuyện ngày hôm đó, ta làm không ổn thoả.”
“Lời này cháu thật không hiểu nha.” Du Đồng nhìn thấy bà ta nói chuyện ậm ờ, nụ cười cũng dần lạnh nhạt hơn: “Bá mẫu thân phận quý giá, không chịu ngồi cùng xe với cháu cũng là chuyện bình thường. Ở đâu mà có chỗ không ổn thoả chứ? Hay là nói, bên trong này còn có chuyện khác, làm cho bá mẫu lo lắng trong lòng nên mới cố ý qua đây? Du Đồng ngu ngốc, vô duyên vô cớ không dám nhận mấy thứ này, mong bá mẫu nói rõ ràng.”
Đây chính là không chịu miễn cưỡng, để lại thể diện cho bà ta, vẻ mặt Thẩm thị chợt sững lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play