Du Đồng đứng bên cạnh thư án, nhìn chằm chằm nghiên mực đó cả buổi trời.
Trên đời này có vô số chiếc nghiên mực, ngoại trừ những loại cực kì rẻ na ná nhau ra, chỉ cần là loại hơi có chút giá trị đều bởi vì chất lượng, đường vân, tay nghề, hoa văn điêu khắc và hình thức bề ngoài mà không hề giống nhau. Nghiên mực mà nàng mua cho Phó Dục tuy không phải loại nổi tiếng nhưng chất lượng cũng không hề kém, in Tùng Hạc Đồ màu mực ánh kim, cũng có kí hiệu của Nghiêm Gia Nghiễn khá có tiếng tăm trong Kinh Thành ở trong góc chỗ không hút mắt.
Chiếc nghiên mực trước mắt nàng đây, kí hiệu, hoa văn điêu khắc, chất lượng v.v. đều hoàn toàn giống hệt chiếc mà nàng mua.
Nghiêm Gia Nghiễn chỉ mở cửa tiệm ở Kinh Thành, thứ này chắc chắn là đến từ Kinh Thành, cũng không thể nào là người bên cạnh tặng được —— hơn nữa không nói đến Tùng Hạc sống động đó và kí hiệu, màu sắc, chỉ riêng chất lượng này cũng chỉ hơi cao cấp mà thôi, với thân phận của Phó Dục, người khác nếu muốn tặng lễ vật thì nhất định phải chọn loại nổi tiếng có giá trị, ngàn dặm xa xôi mà mua một món đồ tầm thường cho hắn, chẳng phải tìm đường chết hay sao?
Du Đồng nhìn kỹ vài lần, trong lòng đã chắc chắn, đây chính là chiếc nghiên mà nàng mua đó!
Ngoài mặt Phó Dục không lộ ra chút nào nhưng ngàn dặm xa xôi đem món đồ tầm thường này về Tề Châu, bày trong thư phòng, ngay cả món đồ quý giá mà Thẩm Phi Khanh vất vả tìm kiếm cũng không thèm nhìn đến, đằng sau đó ẩn giấu ý gì, không nói cũng rõ.
Nói không cảm động thì là giả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play