Đã cuối mùa Xuân, địa cẩm trên tường rào bên ngoài Nam Lâu mọc sum suê tươi tốt, giữa bức tường lá cây xanh đậm, có những đóa hoa nhí nở rộ dọc theo dây leo, đong đưa theo chiều gió. Xuyên qua mấy chỗ cành lá thưa thớt, Du Đồng nhìn thấy góc váy màu xanh đậu lay nhẹ, chốc lát sau, cửa viện liền lộ ra một bóng dáng.
Dĩ nhiên là Đỗ Song Khê mà Tần Lương Ngọc giúp đỡ tìm kiếm.
Nàng hơn hai mươi tuổi, đầu tóc búi gọn gàng, không đeo trâm thoa nhưng chải chuốt rất gọn gàng sạch sẽ. Chỉ nhìn vóc người thì không coi là cao, trên người mặc y phục mùa Xuân màu vàng còn khá mới, bên dưới là váy dài màu xanh đậu, chất liệu bình thường nhưng cắt may rất vừa người, thắt lưng bóp khá tinh tế, dáng người hơi xinh đẹp. Khuôn mặt đó thể hiện nét tự nhiên không trang điểm, không nhìn ra dấu vết phác họa nhưng mặt mày lại rất thanh tú, ngập tràn sức sống.
Cái gọi là tướng do tâm sinh, đường nét đôi mắt chân mày của nữ nhân là trời sinh nhưng khí chất đó lại theo tính cách mà thể hiện ra, nhìn vào nét mặt cử chỉ đó đã có thể đoán được ba phần. Mà người trước mắt này, tuy Du Đồng lần đầu gặp mặt nhưng lại có vài phần cảm giác thân thiết.
Đến gần, Đỗ Song Khê liền cong người hành lễ nói: “Bái kiến Thiếu phu nhân.”
Giọng nói không cao không thấp, cực kì thẳng thắn.
Du Đồng vội đứng dậy đỡ nàng ấy lên, mỉm cười nói: “Đỗ cô nương mau đứng dậy. Xuân Thảo —— dâng trà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT