Trước kia lúc Văn Xương Hoàng đế còn tại vị, để thuận tiện bằng hữu ra vào cung đình, ban cho Ngụy gia một tòa phủ đệ, chính là nơi ở hiện tại.
Tòa phủ đệ này cách hoàng thành không xa, Du Đồng cùng Phó Dục ngồi xe ngựa đi, chỉ cần thời gian hai nén nhang đã đến.
Cung khuyết nguy nga, lầu các trang trọng, tại cửa cung, Hạ Toàn phụng mệnh nghênh đón đợi đã lâu. Bởi vì chưa đổi sang y phục mùa xuân, đứng đợi lâu, lại bị đầu ánh nắng đầu xuân chiếu rọi, toát một chút mồ hôi. Tuy nhiên số lần có thể lười biếng phơi nắng như thế này cực hiếm, hắn cũng không nóng nảy, dựa vào tường thành mà chậm rãi chờ.
Thấy xe ngựa, hắn cười híp mắt chào đón, cung cung kính kính dẫn hai người đi vào.
“Phó tướng quân anh dũng thiện chiến, dẫn một đội kỵ binh giết sạch hơn vạn binh mã Thát Đát , chuyện này lão nô đã nghe nói, đều tán tụng tướng quân oai hùng quả cảm.” Bởi vì Hạ Toàn thường hầu hạ Hi Bình Đế, nhàn nhã đến mức mặt bóng loáng, lúc cười lên, trên khuôn mặt mập mạp không chút nếp nhăn,chỉ có ý tứ lấy lòng: “Hoàng Thượng cũng thường tán dương, nói cả nhà Phó gia trung liệt, lão tướng quân danh chấn biên cương, bây giờ hổ phụ không sinh khuyển tử, đều là trụ cột bảo vệ nước nhà.”
Phó Dục bước nhanh, thanh âm lãnh đạm, chỉ hơi nghiêng người đáp lời: “Công công quá khen.”
So với sự khách sáo của người khác sau khi được lấy lòng, thái độ này đã coi như thờ ơ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play