Sáng sớm hôm sau, gió ngừng thổi tuyết thôi rơi, mặt trời chói lói ló mặt qua tầng mây, tuyết đọng dần tan chảy, hơi lộ ra chút ấm áp của mùa xuân.
Tâm tư trăn trở của Phó Dục tối qua không một ai biết, lúc Du Đồng tỉnh lại chỉ thấy sảng khoái thoải mái.
Gia đình Thẩm Phi Khanh và thuộc hạ của Tây Bình Vương đã khởi hành rời đi lúc sáng sớm, Phó Dục không gấp gáp lên đường mà bảo Du Đồng lưu lại khách điếm cùng với hai thị vệ, sau đó đem theo Đỗ Hạc đi ra ngoài. Trước khi đi, lúc Du Đồng giúp hắn mặc y phục đã thấy bên dưới áo ngoài dày dặn của hắn là một lớp giáp mỏng.
Tiếng vó ngựa lộc cộc rời đi, Du Đồng đứng ở hành lang tầng hai, nhìn theo bóng lưng thẳng tắp căng chặt của Phó Dục, hơi hơi nhíu mày.
Nhìn ra được, biểu tình của Phó Dục căng thẳng hơi mọi ngày, phần nhiều là vì những vị khách ồn ào ngày hôm qua.
——Thuộc hạ của Tây Bình Vương
Lúc ở Kinh thành, Du Đồng bị giam ở trong nhà, không biết nhiều về việc bên ngoài, mặc dù thi thoảng cũng nghe thấy tin tức, nhưng cũng chỉ là những mẩu chuyện dã sử thú vị mà những cô nương yêu thích, đàm tiếu lúc rảnh rỗi thì được, nhưng không liên quan đến thế cục chính trị. Kể cả lúc ở chỗ của Hứa Triều Tông, nguyên chủ cũng chỉ nghĩ tới yêu đương nam nữ, đối với những chuyện bên ngoài Kinh thành đều không có hứng thú.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT