Ngay cả vào ngày nóng nực nhất của mùa đông khi gió thổi qua vẫn mang theo hơi lạnh lẽo.
Trên người Du Đồng khoác áo choàng lông chim, sắc vàng chỗ đậm chỗ nhạt, hoa văn như sóng nước lan tỏa, ở trên viền áo thêu thổ cẩm, mũ lông trắng như tuyết, tôn lên làn da kiều diễm mịn màng, cần cổ thon dài mềm mại. Tóc dài được búi lên, một vài sợi tóc mai rủ xuống làm cho Thoa hơi lắc nhẹ, làn thu thủy nét xuân sơn không kiêu ngạo không kiểm nịnh, hờ hững mà dịu dàng.
Dường như không hề phát hiện sự tức giận của hắn, làm loạn như vậy mà vẫn cây ngay không sợ chết đứng.
Lông mày của Phó Dục lại càng nhíu lại thật chặt, ánh mắt như hai thanh kiếm sắc nhọn, trầm giọng nói: “Vì sao quản giáo?”
“Dựng chuyện thị phi, tung tin đồn nhảm.” Du Đồng liếc Tô Nhược Lan một cái, lại nhẹ nhàng quơ nói “Không nghe phân công.”
Chỉ vì chút chuyện nhỏ như vậy mà giương cung bạt kiếm?
Cưới một nữ nhân vào nhà, thật là phiền toái!
Hắn khẽ hừ một tiếng, hướng đến Tô Nhược Lan đang kinh sợ nói: “Thực sự như vậy?”
“Tướng quân, nô tì không dám.” Tô Nhược Lan vội vàng phủ nhận. Ả đã ở Phó gia rất nhiều năm, biết được tính tình Phó Dục, hắn lòng nuôi chí lớn, vô cùng chán ghét việc vặt trong nhà, không thèm để ý. Vả lại, Phó gia nếp nhà nghiêm ngặt, con cháu đều kính trọng lão phu nhân, âm thầm coi khinh Du Đồng thanh danh bại hoại, ả mới dám không hề sợ hãi mà lười biếng không tuân lệnh chủ. Nhân lúc Du Đồng chưa kịp khẳng định vị thế, ấn đầu ấn cổ nàng ta xuống. về sau chờ lão phu nhân chống lưng cho ả là có thể ngang bằng với nàng ta.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play