Trần Lạc ngẩng đầu lên nhìn qua, chỉ thấy cái cây này cao khoảng hơn 30, bề ngoài đẹp đẽ, có một hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ trên cây. Đây chính là cây ngộ đạo ư? Hình như nó đúng là cây trà thật. Trần Lạc xoa xoa tay, ánh mắt hắn tràn đầy vẻ hưng phấn, lần này hắn có thể đắc thủ được dễ dàng tới vậy luôn cơ à? Trần Lạc bỗng nhận ra có gì đó không đúng, đầu óc của tên Vưu Kim này bị hỏng à? Đây khác nào lạy ông tôi ở bụi này? Ta đã rời khỏi đế đô mấy ngày rồi. Trên đời bỗng mọc ra một tên đạo tặc thông thiên như ta, không thể nào có chuyện Vưu Kim không nhận được tin tức được.
Vậy chẳng nhẽ hắn ta không có chút phòng bị nào hay sao? Coi thường ta à? Thậm chí còn để 1 cái bảng bên cạnh cây ngộ đạo, sợ ta không biết ư? Không đúng, nhất định có bẫy trong này. Một lát sau, Trần Lạc lại thấy ba chữ nguệnh ngoạc, cây ngộ đạo. Con mẹ nó chứ, đây là do ai viết vậy, sao mà chữ xấu thế? Đoán trước là ta sẽ tới đây nên mê hoặc ta à? Cuối cùng Trần Lạc cũng tìm thấy nơi ở của Vưu Kim, bởi vì hắn chính tai nghe thấy hai tên bán thần đang nói chuyện với hắn ta. Hai tên bán thần gọi hắn ta là Vưu Kim. Một cô gái mặc một bộ váy dài màu hồng phấn đang đứng bên cạnh Vưu Kim. Trần Lạc chỉ liếc thêm 1 cái. Vẻ mặt của Caroline không thay đổi, cô nói:
“Hắn ta tới rồi.”
Mặc dù Trần Lạc đang ở trong không gian, nhưng dị năng tinh thần của Caroline cực kì mạnh. Đặc điểm chung của hệ tinh thần chính là đều có giác quan thứ 6 cực kì nhạy bén. Nếu như có ai đó chú ý nhìn vào họ thì họ đều có thể cảm nhận được ngay, cực kì mẫn cảm. Caroline cảm nhận được hình như có một ánh mắt đang quan sát cô. Nếu như là bình thường thì có lẽ Caroline sẽ cho rằng đây là ảo giác, nhưng mà cô nhận được tin tức của Trần Lạc. Caroline lập tức phán đoán được Trần Lạc đã tới đây, hắn đang trốn ở đâu đó, có lẽ là đang ở trong không gian mà cô không thể nhìn thấy. Vẻ mặt của Vưu Kim cũng không hề thay đổi, hắn ta đi vào trong phòng. Vưu Kim giậm giậm chân:
"Vậy mà hắn ta thật sự tới rồi, đúng là gan to hơn trời mà.”
Caroline híp mắt lại nói:
“Đây chính là cơ hội tốt để có thể bắn gọn hắn ta, nhưng mà hắn ta tới cũng thật đúng lúc. Vân Sơ Dương bây giờ không rõ hành tung ở đâu, hắn ta bị mất mặt giữa đám đông, mặt mũi không biết để đi đâu, giờ cũng không biết đã trốn chui trốn nhủi góc nào rồi. Thời Tố cũng chạy mất rồi, trong thời gian ngắn sẽ không tìm được hắn ta, chẳng còn ai có thể dùng truyền tống không gian nữa, dẫn tới việc mọi người không thể lập tức tới đây. Chỉ dựa vào chúng ta thì không thể bắt được hắn ta. Nếu như có thể thì Đại đế cũng sẽ không để cho hắn ta làm càn như vậy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT