Mười năm mới kết ra được 1 tẹo, chia thành 10 lần mới tới lượt Tam thân vương. Còn có rất nhiều lần Tam thân vương không được chia phần. Mạn Mạn ở một bên, trong lòng cảm thấy rất không vui. Trà nghệ này của ta đẹp đẽ như vậy, vậy mà ngươi xem cũng không thèm xem, chỉ mải hỏi thăm xem cây thần ở nơi nào. Trần Lạc gật đầu, không biết cũng không sao, ta đi nghe ngóng một chút là được. Hoặc là để ta đi từng cái vườn của mấy tên cấp thần hệ tự nhiên có tiếng lượn vài vòng là biết ngay ai là người trồng cây thần ấy mà. Trần Lạc đau lòng nhìn đống lá trà còn lại, hơn 100 gram, miễn cưỡng thì cũng chỉ đun được 10 ấm mà thôi, mà hắn cũng không thể cứ thế uống 1 mình nha.
Đợi tới khi Mễ Lạp, Pháp Vương, chị Hải Cơ tới được cấp bán thần, vào lúc quan trọng trong lĩnh ngộ thì nhất định cũng phải cho họ uống một chút xem sao. Lúc này, trong dị năng không gian, Mễ Lạp đang hấp thu tinh thể bỗng có sự biến hóa thần kì. Cuối cùng Mễ Lạp cũng tăng từ cấp đế lên tới bán thần rồi. Đổi lại là trước đây, chắc chắn cô sẽ bị đau gần chết, nhưng mà cách tăng cấp đúng đắn lại không hề đau đớn chút nào cả. Cấp độ sinh mệnh của Mễ Lạp có bước nhảy vọt. Hai mắt Mễ Phạn sáng lên, nó vội vàng đưa chu quả tới trước mặt Mễ Lạp:
“Mễ Lạp, ngươi ăn nó đi.”
Khi còn là cấp đế, Mễ Phạn không thể nào hấp thu hết chu quả trong một lần được, dẫn tới sự lãng phí, nhưng bây giờ thì cô có thể rồi. Chu quả ngơ ra, cuối cùng cũng ăn ta rồi ư? Chu quả lệ rơi đầy mặt, cuối cùng ta cũng không phải ngày ngày sống trong lo lắng sợ hãi nữa rồi. Cuối cùng ta cũng được giải thoát rồi, hu hu hu.
…
Chu quả quá thảm. Trên người nó tỏa ra hương thơm nồng nàn, rất dễ ngửi. Mễ Phạn rảnh rỗi không có việc gì làm, mỗi ngày nó đều đi ngửi chu quả cả chục lần. Mỗi lần như thế chu quả đều tưởng bản thân sắp bị ăn tới nơi rồi. Chu quả bị Trần Lạc trộm mang về đã vài ba tháng, mỗi ngày nó đều phải trải qua cảm giác đó cả chục lần, cả chục lần đó đều là dạo chơi trước cửa tử, đổi lại là ai chịu cảm giác này cũng sẽ suy sụp thôi. Hu hu, ta thảm quá đi mà, còn ai trên đời này đáng thương hơn ta nữa chứ? Mễ Phạn nói:
"Chu quả này để cho Mễ Lạp ăn trước, ta cảm thấy cô ấy ăn vào có tác dụng. Say này mọi người ai cũng sẽ có.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT