Hoàng Nghiêu cảm thán:
"Nếu đời này ta có được một phần mười vận may của Trần Lạc thì ta có chết cũng phải cười sống lại."
Trần Lạc thở dài, cứ vậy cũng được, tham thì thâm, càng tham càng dễ chết.
Vậy hắn nên bán cái tảng kim loại này đi, hay là giữ lại để tự dùng?
À phải rồi, hắn có thể tìm một gã giàu có chảy mỡ để bán cho, sau đó lại đi ăn trộm về.
Trần Lạc thật sự muốn tát cho mình một cái, sao trong đầu hắn cứ tự động xuất hiện mấy cái ý tưởng ăn trộm ăn cắp như vậy chứ?
Trần Lạc không thể trực tiếp biến tảng đá này thành áo giáp được, bởi vì nó quá cứng, mà Trần Lạc không am hiểu việc tấn công.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT