Chẳng trách mà Mễ Phạn nói nhất định phải giết chết Eastman. Nếu như để cho cô ta lấy đi Mễ Phạn và bộ giáp thì khi hắn gặp sự việc nguy hiểm cuối cùng, chắc chắn hắn sẽ phải chết không nghi ngở gì. Trần Lạc nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt hắn trở nên chán nản. Bản thân hắn biến mất rồi, chắc chắn Thời Tố sẽ tức giận mà trút luôn lửa giận này lên Lam tinh cho coi. Sợ rằng lúc này Lam tinh đã bị làm cho nổ tung thành pháo hoa luôn rồi, thôi thì sáng chói nốt lần cuối rồi vụt tắt đi cũng được. Điều đáng buồn là tới tận bây giờ Trần Lạc vẫn không biết đối phương là người có thân phận như thế nào, hắn chỉ nhớ được mặt mũi đối phương mà thôi. Trần Lạc nắm chặt tay lại, nếu như để ta tìm ra các ngươi thì 1 tên cũng đừng hòng sống sót.
Nhất là cái tên hệ không gian đó, ta nhất định sẽ giết chết ngươi. Việc cấp bách bây giờ mà hắn cần làm chính là tìm một tinh cầu nào đó trong vũ trụ bao la này để cư trú. Ở trong vũ trụ mênh mông như vậy, chẳng có xíu cảm giác an toàn nào cả. Mễ Phạn ở bên trong dị năng không gian uống từng ngụm coca lớn, gần đây nó bị yêu thích uống coca. Nó đã có cảm ứng từ lâu rằng đã vượt qua được mạt thế, nhưng lại như chưa vượt qua được mạt thế. Hóa ra là như vậy. Ở những tình huống bình thường khác, người không sao, nhưng quê hương sẽ bị hủy mất. Nhưng nhờ có Trần Lạc anh dũng đứng ra, giúp quê hương tránh được việc bị hủy, chẳng qua cái giá phải trả chính là rơi vào trong vũ trụ bao la lưu lạc lang thang. Ầy, thôi thì tạm thời ta không cần nói ra làm gì cả, dù sao thì có thù hận mới có động lực mà...

Một tinh cầu bị bao phủ phần lớn bằng màu xanh lục, có một bộ phận nhỏ là màu xanh dương xuất hiên ngay trước mắt Trần Lạc. Hai mắt Trần Lạc sáng rực lên, cuối cùng hắn cũng gặp được tinh cầu này rồi. Nếu như tinh cầu gần nhất mà cách hắn khoảng vài chục tỉ km thì chắc hắn sẽ sụp đổ mất. Trần Lạc dùng toàn lực hành tẩu hư không, dừng lại ở trên tinh cầu này. Sau khi hắn tới đây, ở bên cạnh nơi hắn xuất hiện có một dòng sông lớn, ở xung quanh đó đều là rừng cây xanh rì. Trần Lạc hít sâu một hơi, không thể không nói, không khí ở đây thật sự rất trong sạch, hoàn toàn không phải là thứ mà Lam tinh có thể so sánh được. Quang cảnh xung quanh cũng rất đẹp. Ở trước mắt hắn còn có cả sơn động, nhưng ai mà ở trong sơn động cơ chứ?
Hắn thả những thành viên đang ở trong dị năng không gian ra, ở bên trong dị năng không gian tối đen như mực vậy, ở đó không tốt lắm. Trong đó tựa như 1 cái thùng giấy vậy, không thể cứ để bọn hắn ở bên trong đó mãi được. Trần Lạc mở dị năng không gian ra, thả từng người 1 ra ngoài. Đại Tráng, Kinh Cức, Hùng Văn Huệ, Tương Báo, Hồng Đăng và những người khác nữa lần lượt đi ra ngoài. Không chỉ có các thành viên, đến những sinh vật biển cũng được Trần Lạc đưa đi cùng. Đây đều là những đàn em đi theo hắn mà, Trần Lạc cũng là ngươi có lương tâm đó chứ.
Trần Lạc không đem theo những người sống sót khác trên Lam tinh theo, có lẽ bây giờ bọn hắn cũng đều chết hết rồi ấy nhỉ. Khi Lôi Khiếu và Thời Tố dùng đại chiêu với bản thân hắn, lúc đó không biết đã ngộ thương mất bao nhiêu người. Chẳng bao lâu sau, tất cả mọi người đều đã được thả ra. Mễ Lạp vừa đi ra ngoài thì liền hỏi han quan tâm:
“Ngươi không sao chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play